It had a downpour on the last day in Japan. Enough sadness but no teardrop. I took a long sleep then several naps when arrived home. After 12 hours of coming back, I felt Japan vividly showed up in each thought, reminding me of Paprika the film and each of its motion. In the downpour of Saigon, I feel sad that much, as I had slept a very long night and could not be awaken. Why Japan is not so sad as I expected? Why the rain of Saigon depresses me that much. Idk. I just know that Japan now is not an urge. At least, not anymore, right now. Nhật Bản không buồn, lại càng không bất ngờ như nó vốn thế. Mình biết là những hành trình được sắp xếp kĩ lưỡng sẽ luôn là thế, nhưng vẫn tiếc thật nhiều. "Ở Nhật mà không buồn thì đúng là phí" - Thùy said; hoặc "ở Nhật mà không điên một cách tự nhiên thì mất vài phần thú vị" - Thùy thought. Nhưng Nhật Bản đẹp. Đẹp đến mức chỗ nào có người...
Cun ngầu như đoàn tầu!