Osaka, 13 Nov 2016. Chuyến bay đêm chập chờn giữa những âm thanh của phim ảnh, nhạc nhẽo lộn xộn, cả những chấp chới của đèn sáng lại tắt. Không phải lần đầu bay đêm nhưng là lần đầu bay chuyến dài 5-6 tiếng, cảm giác thực hư lẫn lộn bám riết trên đỉnh đầu. Vô tình thế nào mà chuyến đi lẫn chuyến về đều ngồi cạnh thầy Khôi. Một người hồn nhiên lạ. Giờ ngủ thì xem phim rồi lúc máy bay sắp hạ cánh lại lăn quay ra ngủ, thế mà cũng ngủ được. Ở chuyến về, VNA chiếu "Finding Dory", một cái phim hoạt hình dễ đoán. Thầy hỏi mình xem đoạn cuối có xúc động không, rồi thầy thảng thốt bảo các cậu bây giờ mạnh mẽ quá, chai hết cả cảm xúc. Mình chỉ cười, chắc gì, đến khi nào ngấp ngưỡng đi hết nửa cuộc đời như thầy thì em cũng phát khóc lên khi xem một cái phim hoạt hình cho xem? Tóc thầy đen, và mềm, thầy hay chạy như một cậu sinh viên, nhảy cóc trên những bậc cầu thang, tóc bay phất phơ, cặp đeo chéo ôm theo những sải chân dài. Hết ...
Cun ngầu như đoàn tầu!