Điện ảnh Đài Loan những năm gần đây liên tiếp cho ra mắt những phim hay bằng tất cả các phim hay của châu Á cộng lại. 1 tuần thất nghiệp ở nhà, mình xem 2 phim Tôn Ngộ Không của Đại lục, kỹ xảo bùm chéo hơi dức đầu còn nội dung thì chẳng có bao nhiêu. Vẫn tâm trạng của 3 năm trước khi vô tình mò được "Dương Quang Phổ Chiếu", "Hoa Đăng Sơ Thượng" (HĐST) giải cứu mình khỏi những thước phim trừ yêu lảm nhảm của Trung Quốc, gieo cho mình một hy vọng là "phim Tàu" vẫn là một thứ bảo bối của nền văn minh phương Đông. Vì đâu, vì sao mà xứ Đài vươn mình từ một đế chế phim thanh xuân vườn trường thành một nền phim ảnh sâu sắc giàu nhân văn như thế? Vì họ đã phát triển kinh tế đủ chạm vào ngưỡng có thể nâng cấp trình độ làm phim, thưởng phim; và các cơ chế kiểm duyệt đủ tự do để có thể phơi bày các vấn đề của xã hội lên phim ảnh? HĐST không phải phim điện ảnh, dù màu phim và bối cảnh phim đặt để ở những năm 80s, rất hoài cổ, rất cinematic. Kịch bản phim được thai n...
Cun ngầu như đoàn tầu!