Chuyển đến nội dung chính

Đếm ngày xa em!

Image result for shivaay


Không phải cái bài nhạc của mấy bạn Vi bốp mà đếm đếm thằng Bi em mình hay dùng để thể hiện tình cảm với chị nó đâu. Mình chỉ push seo thôi cảm ơn các bạn đã ấn nhầm.
Hôm cuối cùng bay từ PNH về, mình đi Qatar Airway. U wow, một cảm giác rất luxurious khi cả chiếc máy bay xinh chỉ có lèo tèo vài mẹ, mà không phải ATR 72 mà là Boeing mấy trăm chỗ. Thế là mình chị 3 ghế giường nằm, ăn bánh uống trà xong đành xem phim.
"Shivaay" là phim may mắn được bổn cung thị tẩm ngày hôm đó.
- Anh hãy cùng em về Bulgaria, em không thể sống xa mẹ và em trai. Họ cần em" - đại ý Olga nói.
- Em yêu, anh không thể sống ở đâu khác trên thế giới này ngoài dãy Himalaya em đang nhìn thấy kia - Shivaay từ chối.
- Vậy còn tình yêu của chúng ta? - đôi mắt xanh và tóc vàng hỏi lại.
- Em à, nếu tính ngày tính tháng tính năm thì thời gian chúng ta bên nhau có thể không nhiều. Nhưng nếu em đếm những hơi thở, thì thời gian ta bên nhau sẽ nhiều biết bao nhiêu. - trai đẹp Bollywood đáp lại thế là hết set (một lúc sau thì đến cảnh có thai rồi anh đúng là nhất cự ly nhì tốc độ đó anh giai).
"Shivaay" là một phim rất hay. sau khá nhiều twist thì cái kết vẫn đủ buồn để người ta nhớ, người ta tiếc. Yêu, không chắc cứ ở bên người mình yêu mới là lựa chọn tốt nhất, dù đó là lựa chọn ai cũng muốn chọn. Điều này tiếp tục được thể hiện ở "Boku no ojisan", một phim Nhật mình tiếp tục xem hôm bay từ HAN vào. Một phim trong trẻo như sương buổi sớm mai, mát như gió ngày hè mất điện =))
 Image result for boku no ojisan
ngày mình nhận ra mối quan hệ giữa người với người mong manh quá sức chịu đựng thì vô tình xem được 2 cái phim này, vậy là mình tiếp tục chịu đựng. Người yêu, bạn thân, gia đình, không ai là chính mình để ở bên mình cả đời cả. Gắn bó cả đời, cuối cùng có thể không bao giờ chấp nhận nhau nữa. là vậy, giờ mới hiểu. e là đã trễ mà thôi trễ thì cũng kệ mẹ đi mệt mỏi quá.
Fine. Tuần này còn 1 mớ phim hay. ơn giàng, cuộc đời còn chút đáng yêu.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

EY - món hời hay cơn mê sảng?

Vật chất mà nói thì EY không phải một món hời. Lương thực tập ở EY là 3,300,000VNĐ (ba triệu ba trăm ngàn đồng chẵn). Như thế nhân lên 3 tháng có thể tính tròn là 10 triệu cho đỡ tủi thân. Hà Nội có tứ trụ ngồi ở Ba Đình, ngân hàng cũng có tứ hùng, thằng éo nào cũng giàu, chỉ có Big 4 của kiểm toán thì lại nghèo :)) So với các Big khác thì chính sách lương bổng của EY là có vấn đề hơn cả. Tuy nhiên với một sinh viên không có tí não nào về accounting/auditing thì công ty trả cho bằng ấy tiền là quá mạo hiểm :)) nếu cháu làm sai xong staff đi sửa te tua khéo chi phí bù đắp còn gấp mấy lần cái 3 triệu 3 :)) Vậy nên, với mình, được thực tập ở EY là một may mắn. Có nằm mơ mình cũng không mơ thực tập ở Big 4 (vì mình mơ làm ở F&B để ăn uống cơ) :))) Không vỡ đầu mẻ trán để thi vào, không ngồi đần thối ở các lò luyện big 4, không expectation không đau khổ tuyệt vọng. Thôi nhận ăn may đi cho nhanh thiên hạ đỡ chửi. (However, để ăn may được vẫn cần vượt qua 1 vòng test kiến thức accounting

Dương Quang Phổ Chiếu

Mùa dịch năm nay, hay nói đúng hơn là mùa thất nghiệp năm nay, thành công lớn nhất chắc là xem được quá trời film hay đến từ vị trí Netflix Originals.  Mình không biết là điện ảnh Đài Loan cũng đẻ ra được phim hay như thế cho đến khi xem Til Death Do Us Part và A Sun. Đúng là chọc vào đâu cũng có nhọt. 

Làm người Việt, và Tự Do có màu gì?

Dù có thất vọng vì đất nước đến mấy, thì tôi cũng chưa bao giờ thôi tự hào vì mình là người Việt. Ngày thứ hai của khóa học Political Economy ở HKU, Prof Thomas cho chúng tôi một tiết kể chuyện văn hóa. "Tell a myth of your country/culture that other people from the same culture must know". Tôi và chị Việt học cùng lướt qua trong đầu: Lạc Long Quân - Âu Cơ, Tấm Cám, Sơn Tinh - Thủy Tinh và cuối cùng hai chị em chọn Lang Liêu vì nó...ngắn. Câu chuyện không quá đặc sắc vì nó...đơn giản. Hai gái đến từ Mongolia rất nhanh gây ấn tượng vì kể chuyện về Chinggis Khan "vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ không mọc được đến đó"; bọn Úc thì nhanh nhảu với văn hóa bản địa aborigine dù chúng nó toàn là dân nhập cư; bọn Mỹ thì hết xảy =)) "vô văn hóa"!! khổ thân bọn nó, biết kiếm chuyện gì mà nói cho nó ra dáng myth vì myth nào mà lại date back to 1492 cơ chứ. Quay lại chuyện "được" làm người Việt Nam. Vì là người Việt, tôi được ăn phở từ lúc năm tuổi, khô