Chuyển đến nội dung chính

Ai không ngủ ở hà nội 3AM?

Cái bóng.
Ngày ấy rồi cũng đến. Cũng phải đến.
Chỉ vì một chút timing hơi sai mà được một trận thử van tim ra trò. 
Nếu cho lựa chọn lại, mình chắc chắn vẫn không về nhà, mình ghét nhất làm phiền người khác lúc họ ngủ, nhất lại là người già. 
Mình cũng ko chắc có ngoan ngoãn phi thẳng vào 1 chiếc khách sạn xinh rất quen mặt ở hàng bông để ngủ thẳng 1 giấc rồi về hay không.
dù điên một cách lăng nhăng vớ vẩn nhưng 90% sẽ lặp lại việc lang thang ở đường lúc 3h sáng, chỉ để xem Hà Nội ai thức cùng mình.
Thật ra việc đi một mình ở đường lúc 3h sáng, từ bệnh viện Bạch Mai về nhà mình ở Ngã tư sở, là một lựa chọn rất tồi. Đó là cung đường vắng và sáng, mẹ mà cái HN thì chỗ nào chả vắng. HN không phải là thành phố ít ngủ như sài gòn, hở tí là ai về nhà nấy đóng cửa ngủ mẹ hết. Mà đường rộng và sáng thì cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, nếu đi một mình buổi tối tốt nhất là tìm bóng tối nấp vào. Việc chường mặt ra trơ trọi giữa đường tàu không khác gì mời nghiện. Mặc dù bị thằng nhiến và thằng mánh bảo là quá lo xa nhưng mình tin 2 đứa nó méo hiểu những nguy cơ của một đứa con gái đi đêm 1 mình mang theo toàn bộ tài sản là thế nào đâu. Fine, con trai con gái, hiểu được chết liền.
Hà nội, chỗ nào cũng là của một ai đó, thuộc về một cái gì đó. mình không nhớ công viên sài gòn có đóng cửa hay không, nhưng nếu lang thang ở HN lúc 3h sáng, thì xin chúc mừng, đến công viên cũng không có ghế đá cho bạn ngồi. À nếu có thể lao thẳng ra Hồ Gươm thì cả cái hồ thuộc về bạn, còn các thể loại công viên có cổng thì không. 
Có vẻ như ở sài gòn, cách 3 bước lại có 1 convenience store mở cửa 24/24 thì việc lẩn vào một cửa hàng nào đấy ngồi cả đêm ít nhất sẽ bảo vệ được iphone và cái lap. À cái này phải nghiên cứu kĩ lại vì sài gòn cướp kinh vl.
Nhưng mà nhờ vậy mình biết rằng, Hà Nội thực sự không có cướp đâu, hoặc ít nhất không có ngực thì nguy cơ bị hiếp sẽ thấp hơn (nhiều) =))
Vậy ai không ngủ ở Hà Nội lúc 3h sáng?
Lúc nhìn đoàn tàu đêm lướt qua trong ánh mắt ơ hờ của những người trực tàu ca đêm, lòng mình đặc quánh như sương ở sapa ngày mưa phùn. mình ước gì đoàn tàu chạy mãi, để mình đứng đó mãi, các cô trực tàu cũng đứng đó mãi. 
Lúc đi qua những quán phở đêm ở xã đàn, mình cũng định ghé vào rồi ngồi ở đó mãi, nhưng sợ bị chửi nên lại quẩy gót biến luôn. Ra đến đầu phạm ngọc thạch, có một toán 5 thằng xăm trổ full người đi theo làm mình bước chối chết, may quá nó rẽ vào đầu công an phường để bảo lãnh bạn nó. trong thời gian đó mình đã kịp nấp vào chỗ tối đèn.
Lúc nhìn thấy bóng hình một vài cụ già nằm vắt vẻo ở hiên nhà thì mình khóc. Mình thương bố mẹ. Cũng chẳng phải tốt đẹp gì, mình là đứa ích kỷ, nhưng cái ham sống ít khi dành cho bản thân. Vốn sinh ra gia đình không giàu có gì, chỉ cần sống lo cho bố mẹ lúc về già là mình mãn nguyện. nhỏ bé vậy thôi, bình thường vậy thôi, chẳng có gì đáng kể.
Có 1 bác grabbike xanh lè, một vài người lao công phun nước, vài tiếng chổi đêm thu lượm phế liệu, vài hàng nước hàng phở dậy sớm, láo nháo vài đám nhậu khuya từng ổ kéo nhau về kẹp ba không đội mũ bảo hiểm.
Hay là HN ít "ăn đêm", hay là HN hiền, nhưng ít nhất mình về nhà an toàn, cùng tất cả tài sản trên người không mẻ miếng nào.
Vậy là, ở HN, không có ai đủ thân thiết để nhờ vả lúc 3h sáng nữa. 
Vậy là, đi hay ở, HN hay SG, cũng không có ai đủ thân thiết để nhờ vả lúc 3h sáng nữa.

Trong những ngày còn hoang mang, bản thân chưa có gì và vẫn nghèo. 
Cảm ơn trời đã không mưa, vào cái đêm lang thang ấy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

EY - món hời hay cơn mê sảng?

Vật chất mà nói thì EY không phải một món hời. Lương thực tập ở EY là 3,300,000VNĐ (ba triệu ba trăm ngàn đồng chẵn). Như thế nhân lên 3 tháng có thể tính tròn là 10 triệu cho đỡ tủi thân. Hà Nội có tứ trụ ngồi ở Ba Đình, ngân hàng cũng có tứ hùng, thằng éo nào cũng giàu, chỉ có Big 4 của kiểm toán thì lại nghèo :)) So với các Big khác thì chính sách lương bổng của EY là có vấn đề hơn cả. Tuy nhiên với một sinh viên không có tí não nào về accounting/auditing thì công ty trả cho bằng ấy tiền là quá mạo hiểm :)) nếu cháu làm sai xong staff đi sửa te tua khéo chi phí bù đắp còn gấp mấy lần cái 3 triệu 3 :)) Vậy nên, với mình, được thực tập ở EY là một may mắn. Có nằm mơ mình cũng không mơ thực tập ở Big 4 (vì mình mơ làm ở F&B để ăn uống cơ) :))) Không vỡ đầu mẻ trán để thi vào, không ngồi đần thối ở các lò luyện big 4, không expectation không đau khổ tuyệt vọng. Thôi nhận ăn may đi cho nhanh thiên hạ đỡ chửi. (However, để ăn may được vẫn cần vượt qua 1 vòng test kiến thức accounting

Dương Quang Phổ Chiếu

Mùa dịch năm nay, hay nói đúng hơn là mùa thất nghiệp năm nay, thành công lớn nhất chắc là xem được quá trời film hay đến từ vị trí Netflix Originals.  Mình không biết là điện ảnh Đài Loan cũng đẻ ra được phim hay như thế cho đến khi xem Til Death Do Us Part và A Sun. Đúng là chọc vào đâu cũng có nhọt. 

Làm người Việt, và Tự Do có màu gì?

Dù có thất vọng vì đất nước đến mấy, thì tôi cũng chưa bao giờ thôi tự hào vì mình là người Việt. Ngày thứ hai của khóa học Political Economy ở HKU, Prof Thomas cho chúng tôi một tiết kể chuyện văn hóa. "Tell a myth of your country/culture that other people from the same culture must know". Tôi và chị Việt học cùng lướt qua trong đầu: Lạc Long Quân - Âu Cơ, Tấm Cám, Sơn Tinh - Thủy Tinh và cuối cùng hai chị em chọn Lang Liêu vì nó...ngắn. Câu chuyện không quá đặc sắc vì nó...đơn giản. Hai gái đến từ Mongolia rất nhanh gây ấn tượng vì kể chuyện về Chinggis Khan "vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ không mọc được đến đó"; bọn Úc thì nhanh nhảu với văn hóa bản địa aborigine dù chúng nó toàn là dân nhập cư; bọn Mỹ thì hết xảy =)) "vô văn hóa"!! khổ thân bọn nó, biết kiếm chuyện gì mà nói cho nó ra dáng myth vì myth nào mà lại date back to 1492 cơ chứ. Quay lại chuyện "được" làm người Việt Nam. Vì là người Việt, tôi được ăn phở từ lúc năm tuổi, khô