Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2015

Mình.

Tại sao con người sống cứ phải liên quan đến nhau? Tại sao gió thổi mây lại bay mà nước đẩy bèo lại trôi? Ủa tại sao tại sao tại sao vậy?? Không biết cảm giác có ai đó quan tâm và có ai đó để mình quan tâm lại có cun ngầu hơn không, nhưng chắc sẽ nhớ những ngày tháng như thế này! Nhiều. Những ngày chậm và lười biếng, lăn từ phòng ngủ ra phòng bếp rồi lại lăn ngược trở lại. Mỗi sáng mở mắt ra biết rằng mình chuẩn bị có một ngày của riêng mình, rằng thế giới không còn ai khác, rằng không có email hối thúc công việc, không có thầy cô doạ dẫm thi cử, không có gia đình rền rĩ chuyện nghề nghiệp lấy chồng đẻ con; không có cả sự tự ti buồn bực một cách rất vô nghĩa, không có quarter life crisis, chỉ có mình dominate cả thế giới, thích nhớ ai thì nhớ, thích không nhớ thì quên! Cun ngầu như đoàn tầu :) Hình như năm ngoái cãi nhau với Véo một lần. *Nếu véo search theo tên và nhìn thấy dòng này thì thuý xin nhấn mạnh là thuý vẫn luôn yêu thương véo như con cháu trong nhà, như bố bongsun mí lại đư...

Hai cuộc gặp gỡ với vua Lear và Maasan.

1. My Dictator. "Những bộ phim xuất sắc luôn mang trong mình một tình huống khắc nghiệt".  Khi học lớp kịch bản với chị Lan Phương, chị đã bảo chúng tôi không cần nghĩ quá nhiều về bối cảnh, hay nhân vật, hay nút thắt nút mở của câu chuyện, mà cần xây dựng, nói đúng hơn là tìm kiếm, một tình huống đặc biệt cho câu chuyện của mình. lúc ấy không thể nào thấm được chữ "đặc biệt" của chị, và toàn bộ kịch bản viết ra đều nằm ở ngưỡng khác thường một cách đầy gượng ép. Chị bảo hãy trải nghiệm nhiều hơn, vì tự bản thân mình thì không thể "tạo ra" tình huống được. Và từ đó tới giờ thì không còn viết thêm kịch bản nào nữa, âu cũng là một điều đúng đắn. Bị missed mất đoạn đầu của "My dictator". Dạo này xem phim không bao giờ nhớ nổi tên nhân vật. Dần dần không nhớ nổi tên đạo diễn với tên phim luôn thì dừng việc review lại cũng được =.= Trong vòng 20 năm có mặt trong địa cầu này, cứ xem phim lồng ghép câu chuyện về tình cha con là khóc. Khóc nh...

Life and time.

Sự sống thật kì lạ. Dù có khóc bao nhiêu, đau đớn cỡ nào, sự sống vẫn tiếp tục, không cách nào dứt bỏ được. Thời gian còn kì lạ hơn. Và đáng ghét nữa. Với thời gian, sự sống lại chẳng có mấy ý nghĩa. Mọi thứ lại như cũ, chỉ vì thời gian vẫn trôi, và tôi vẫn sống.  Tàn nhẫn biết nhường nào.

Còn lại

Trở về từ chuyến đi dài ngày, mà cũng chẳng hẳn là đi, chính xác hơn, là một cuộc trở về không mấy trọn vẹn, vì khi quay trở lại sài gòn, bước chân còn quá nhiều vương vấn, tâm can còn thật lắm ưu tư. 10 ngày mà tưởng như cả thế kỷ vừa trôi qua, cảm như mình vừa sống cuộc đời của ai đó, không phải của mình, vừa xa lạ, vừa quá đỗi thân quen. 1. Chuyện gì qua, cho qua Hà Nội thi thoảng vẫn nhói lên trong lòng mỗi đợt đông về, thu tới. Nhiều lúc nhớ đến se sắt lòng, nhưng Sài Gòn chẳng để ai có thời gian nghĩ gì cho đến nơi đến chốn, việc này kéo việc nọ, những dòng chữ viết vội lại tạm gác sang một bên.  Hà Nội thì khác, nghĩ đến đau đầu vẫn chưa xong một chuyện. Nhiều người hỏi tại sao ra đi, thật thì lí do lãng xẹt, vì thấy mình đứng yên một chỗ vô vọng quá, người ta cứ cao lên mãi, mình giữ nguyên đã là thấp lắm rồi.  Hà Nội không khiến người ta thật sự buồn. Cái buồn của Hà Nội lúc nào cũng thấm đẫm sự rung động tận cùng của xúc cảm, nên cái buồn trở nên thật đẹp,...