Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2016

Tớ đã trở nên "vô thần" như thế nào?

Bây giờ là hơn 5h sáng. Trong vòng một thập kỷ qua thì ngoài những ngày đi chơi, đi hội thảo, đi làm cái gì mà cả tập thể nó dậy khiến mình phải dậy theo, còn lại chả bao giờ tự động dậy lúc 5h sáng (chính xác là 4h30 và vừa làm xong một việc như dở hơi). Từ lúc đi làm, giờ ngất range từ 8h tối đến 1h đêm, theo đó giờ dậy cũng xê xích khó kiểm soát. Nhân dịp vừa xem lại "Life of Pi", nhưng là lần đầu tiên xem hết, trọn vẹn không bớt khúc nào, thì phải bàng hoàng thốt ra là phim hay thật, hay đến mức không hiểu nổi sao mấy lần trước toàn bỏ dở. Ngoài những chi tiết đã được bàn nát bấy lâu, mình muốn bổ sung thêm rằng ở khúc cuối chắc chắn con hổ nó đã khóc đấy các bạn ạ. Không lẽ gì mà tác giả đặc tả cảnh ấy tận 2 lần và nhất quyết không quay góc chính diện đâu. Nhưng mà tả con hổ khóc thì nó cliche quá, trong cả một cái phim khó tin thì chẳng ai để ý đến một vài ý đồ khó tin cả, nên cho là đạo diễn khá thông minh hoặc kiểu làm phim nó phải thế mà mình không biết. Câu chu

Hội chứng thiên thần, và chuyện bộ ba bất khả thi.

Tôi mới nhắc đến hội chứng Williams gần đây, với một vài hồi tưởng về cuốn "Chàng Sumo không thể béo" của Eric Emmanuel. Sau khi đọc cuốn sách đó, bỏ qua các vấn đề bệnh lý, tôi cứ nghĩ mình mang trong mình mầm bệnh "thiên thần". "... n hững người Williams trưởng thành, khi vượt ra ngoài các hoạt động của trường học và gia đình, nếu bị cô lập sẽ dễ bị trầm cảm. Họ rất cần kết nối với người khác, tuy nhiên họ xử lý các tín hiệu xã hội không chính xác nên rất khó để duy trì mối quan hệ lâu dài..."(Vnexpress). Thêm nữa, người williams còn có biểu hiện tăng thính, có thính giác đặc biệt nhạy cảm, rất giống với chứng sợ tiếng động của tôi.  Nhưng tất nhiên, tôi quá ích kỷ để có thể trở thành một thiên sứ, và cũng chẳng đủ yêu thương để quan tâm tất cả mọi người. Sáng nay tôi gặp một cậu bé. Cậu vừa nhìn thấy tôi đã quấn lấy ôm chân không chịu buông. Cậu cười với tất cả mọi người và ôm tôi rất chặt, mặc cho mẹ cậu gọi lại nhiều lần. Cậu gợi nhớ cho tôi về c

Let's get "wow" in Indonesia (Part 2 - go back in time)

Rời Mt.Bromo và Surabaya, tôi leo lên chuyến tàu chiều đi Yogya. Chuyến này chỉ khoảng 4-5 tiếng, và vé tàu hạng Exekutiv đắt không kém gì vé máy bay, nhưng người dân Indo vẫn chuộng đi tàu, đi thử Lion Air một lần thì hiểu ngay lý do. Máy bay giá rẻ (tương đương Vietjet ở nhà), nhưng Vietjet còn êm ái chán, chuyên nghiệp chán, các hãng giá rẻ nội địa của Indo thì thật, như cái xe đò :'( Mua vé tàu ở Indo rất tiện, tất cả các convenience store đều là nơi bán vé tàu: Alfa mart, Indomaret... Nhưng phải mua trước ít nhất một ngày và nhân viên thì tất nhiên ko nói tiếng anh. Trừ phi mua vé hạng Ekonomi ngồi đau đít thì có thể ra thẳng ga mua, còn hầu hết đều phải đặt trước, mà phải đặt nhanh kẻo hết. Cái ghế tàu như một cái giường đơn, khá mềm mại và có cả chỗ để chân. Lúc đầu low-tech quá không biết cái gá chân đó có thể điều chỉnh tùy độ dài ngắn của chân, nên chân ngắn cứ phải ưỡn người ra gác, trông rất quằn quại. Cơm tàu. Mình đi chuyến 17-22h nên xác định ăn tối trên