Bây giờ là hơn 5h sáng. Trong vòng một thập kỷ qua thì ngoài những ngày đi chơi, đi hội thảo, đi làm cái gì mà cả tập thể nó dậy khiến mình phải dậy theo, còn lại chả bao giờ tự động dậy lúc 5h sáng (chính xác là 4h30 và vừa làm xong một việc như dở hơi). Từ lúc đi làm, giờ ngất range từ 8h tối đến 1h đêm, theo đó giờ dậy cũng xê xích khó kiểm soát.
Nhân dịp vừa xem lại "Life of Pi", nhưng là lần đầu tiên xem hết, trọn vẹn không bớt khúc nào, thì phải bàng hoàng thốt ra là phim hay thật, hay đến mức không hiểu nổi sao mấy lần trước toàn bỏ dở. Ngoài những chi tiết đã được bàn nát bấy lâu, mình muốn bổ sung thêm rằng ở khúc cuối chắc chắn con hổ nó đã khóc đấy các bạn ạ. Không lẽ gì mà tác giả đặc tả cảnh ấy tận 2 lần và nhất quyết không quay góc chính diện đâu. Nhưng mà tả con hổ khóc thì nó cliche quá, trong cả một cái phim khó tin thì chẳng ai để ý đến một vài ý đồ khó tin cả, nên cho là đạo diễn khá thông minh hoặc kiểu làm phim nó phải thế mà mình không biết.
Câu chuyện tôn giáo của Pi phảng phất có nét giống mình hồi hơi lớn. Tự nhận là Pi girl version nhưng thực ra chưa bao giờ mình nghiêm túc với tôn giáo nào như Pi. Và giờ thì mình không tin vào mọi thứ. Nhấn mạnh là ở thời điểm 2015-2016 mình ngửa cổ lên giời và thấy một màu nhạt nhờ khó tả, câu chuyện tâm linh của bản thân bị nhốt vào đâu đó trong vũ trụ mông lung kia, nhưng chẳng biết được năm sau sẽ thế nào, khi cánh cửa bật mở và ngàn vạn tinh tú soi vào đời, khéo mình sẽ phát sáng và bay đi cứu trái đất cũng nên!
Và thế là câu chuyện bắt đầu...
Khoan. Mình vừa đọc loạt bài về 2 chiếc máy bay mất tích và câu chuyện mọi người đều nhảy dù ra được. Đọc xong khóc luôn. Dạo này có nghĩ đến cái chết với thái độ lúc thì quá sợ lúc thì quá thờ ơ. Thực ra, dù ở cõi nào thì cũng nên cố gắng để không quá tiếc nuối, và chuẩn bị cho những gì phải đến, để không quá sợ hãi nhưng cũng không quá bất cần với những gì đã có, sắp mất, và sẽ có. Cuộc đời chắc hẳn có nhiều thứ hơn một hay vài cuộc tình, nhưng rốt cuộc có gì thì cũng có để làm gì đâu?
Nhân dịp vừa xem lại "Life of Pi", nhưng là lần đầu tiên xem hết, trọn vẹn không bớt khúc nào, thì phải bàng hoàng thốt ra là phim hay thật, hay đến mức không hiểu nổi sao mấy lần trước toàn bỏ dở. Ngoài những chi tiết đã được bàn nát bấy lâu, mình muốn bổ sung thêm rằng ở khúc cuối chắc chắn con hổ nó đã khóc đấy các bạn ạ. Không lẽ gì mà tác giả đặc tả cảnh ấy tận 2 lần và nhất quyết không quay góc chính diện đâu. Nhưng mà tả con hổ khóc thì nó cliche quá, trong cả một cái phim khó tin thì chẳng ai để ý đến một vài ý đồ khó tin cả, nên cho là đạo diễn khá thông minh hoặc kiểu làm phim nó phải thế mà mình không biết.
Câu chuyện tôn giáo của Pi phảng phất có nét giống mình hồi hơi lớn. Tự nhận là Pi girl version nhưng thực ra chưa bao giờ mình nghiêm túc với tôn giáo nào như Pi. Và giờ thì mình không tin vào mọi thứ. Nhấn mạnh là ở thời điểm 2015-2016 mình ngửa cổ lên giời và thấy một màu nhạt nhờ khó tả, câu chuyện tâm linh của bản thân bị nhốt vào đâu đó trong vũ trụ mông lung kia, nhưng chẳng biết được năm sau sẽ thế nào, khi cánh cửa bật mở và ngàn vạn tinh tú soi vào đời, khéo mình sẽ phát sáng và bay đi cứu trái đất cũng nên!
Và thế là câu chuyện bắt đầu...
Khoan. Mình vừa đọc loạt bài về 2 chiếc máy bay mất tích và câu chuyện mọi người đều nhảy dù ra được. Đọc xong khóc luôn. Dạo này có nghĩ đến cái chết với thái độ lúc thì quá sợ lúc thì quá thờ ơ. Thực ra, dù ở cõi nào thì cũng nên cố gắng để không quá tiếc nuối, và chuẩn bị cho những gì phải đến, để không quá sợ hãi nhưng cũng không quá bất cần với những gì đã có, sắp mất, và sẽ có. Cuộc đời chắc hẳn có nhiều thứ hơn một hay vài cuộc tình, nhưng rốt cuộc có gì thì cũng có để làm gì đâu?
Nhận xét
Đăng nhận xét