Chuyển đến nội dung chính

Tớ đã trở nên "vô thần" như thế nào?

Bây giờ là hơn 5h sáng. Trong vòng một thập kỷ qua thì ngoài những ngày đi chơi, đi hội thảo, đi làm cái gì mà cả tập thể nó dậy khiến mình phải dậy theo, còn lại chả bao giờ tự động dậy lúc 5h sáng (chính xác là 4h30 và vừa làm xong một việc như dở hơi). Từ lúc đi làm, giờ ngất range từ 8h tối đến 1h đêm, theo đó giờ dậy cũng xê xích khó kiểm soát.



Nhân dịp vừa xem lại "Life of Pi", nhưng là lần đầu tiên xem hết, trọn vẹn không bớt khúc nào, thì phải bàng hoàng thốt ra là phim hay thật, hay đến mức không hiểu nổi sao mấy lần trước toàn bỏ dở. Ngoài những chi tiết đã được bàn nát bấy lâu, mình muốn bổ sung thêm rằng ở khúc cuối chắc chắn con hổ nó đã khóc đấy các bạn ạ. Không lẽ gì mà tác giả đặc tả cảnh ấy tận 2 lần và nhất quyết không quay góc chính diện đâu. Nhưng mà tả con hổ khóc thì nó cliche quá, trong cả một cái phim khó tin thì chẳng ai để ý đến một vài ý đồ khó tin cả, nên cho là đạo diễn khá thông minh hoặc kiểu làm phim nó phải thế mà mình không biết.
Câu chuyện tôn giáo của Pi phảng phất có nét giống mình hồi hơi lớn. Tự nhận là Pi girl version nhưng thực ra chưa bao giờ mình nghiêm túc với tôn giáo nào như Pi. Và giờ thì mình không tin vào mọi thứ. Nhấn mạnh là ở thời điểm 2015-2016 mình ngửa cổ lên giời và thấy một màu nhạt nhờ khó tả, câu chuyện tâm linh của bản thân bị nhốt vào đâu đó trong vũ trụ mông lung kia, nhưng chẳng biết được năm sau sẽ thế nào, khi cánh cửa bật mở và ngàn vạn tinh tú soi vào đời, khéo mình sẽ phát sáng và bay đi cứu trái đất cũng nên!

Và thế là câu chuyện bắt đầu...
Khoan. Mình vừa đọc loạt bài về 2 chiếc máy bay mất tích và câu chuyện mọi người đều nhảy dù ra được. Đọc xong khóc luôn. Dạo này có nghĩ đến cái chết với thái độ lúc thì quá sợ lúc thì quá thờ ơ. Thực ra, dù ở cõi nào thì cũng nên cố gắng để không quá tiếc nuối, và chuẩn bị cho những gì phải đến, để không quá sợ hãi nhưng cũng không quá bất cần với những gì đã có, sắp mất, và sẽ có. Cuộc đời chắc hẳn có nhiều thứ hơn một hay vài cuộc tình, nhưng rốt cuộc có gì thì cũng có để làm gì đâu?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

EY - món hời hay cơn mê sảng?

Vật chất mà nói thì EY không phải một món hời. Lương thực tập ở EY là 3,300,000VNĐ (ba triệu ba trăm ngàn đồng chẵn). Như thế nhân lên 3 tháng có thể tính tròn là 10 triệu cho đỡ tủi thân. Hà Nội có tứ trụ ngồi ở Ba Đình, ngân hàng cũng có tứ hùng, thằng éo nào cũng giàu, chỉ có Big 4 của kiểm toán thì lại nghèo :)) So với các Big khác thì chính sách lương bổng của EY là có vấn đề hơn cả. Tuy nhiên với một sinh viên không có tí não nào về accounting/auditing thì công ty trả cho bằng ấy tiền là quá mạo hiểm :)) nếu cháu làm sai xong staff đi sửa te tua khéo chi phí bù đắp còn gấp mấy lần cái 3 triệu 3 :)) Vậy nên, với mình, được thực tập ở EY là một may mắn. Có nằm mơ mình cũng không mơ thực tập ở Big 4 (vì mình mơ làm ở F&B để ăn uống cơ) :))) Không vỡ đầu mẻ trán để thi vào, không ngồi đần thối ở các lò luyện big 4, không expectation không đau khổ tuyệt vọng. Thôi nhận ăn may đi cho nhanh thiên hạ đỡ chửi. (However, để ăn may được vẫn cần vượt qua 1 vòng test kiến thức accounting...

Dương Quang Phổ Chiếu

Mùa dịch năm nay, hay nói đúng hơn là mùa thất nghiệp năm nay, thành công lớn nhất chắc là xem được quá trời film hay đến từ vị trí Netflix Originals.  Mình không biết là điện ảnh Đài Loan cũng đẻ ra được phim hay như thế cho đến khi xem Til Death Do Us Part và A Sun. Đúng là chọc vào đâu cũng có nhọt. 

Làm người Việt, và Tự Do có màu gì?

Dù có thất vọng vì đất nước đến mấy, thì tôi cũng chưa bao giờ thôi tự hào vì mình là người Việt. Ngày thứ hai của khóa học Political Economy ở HKU, Prof Thomas cho chúng tôi một tiết kể chuyện văn hóa. "Tell a myth of your country/culture that other people from the same culture must know". Tôi và chị Việt học cùng lướt qua trong đầu: Lạc Long Quân - Âu Cơ, Tấm Cám, Sơn Tinh - Thủy Tinh và cuối cùng hai chị em chọn Lang Liêu vì nó...ngắn. Câu chuyện không quá đặc sắc vì nó...đơn giản. Hai gái đến từ Mongolia rất nhanh gây ấn tượng vì kể chuyện về Chinggis Khan "vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ không mọc được đến đó"; bọn Úc thì nhanh nhảu với văn hóa bản địa aborigine dù chúng nó toàn là dân nhập cư; bọn Mỹ thì hết xảy =)) "vô văn hóa"!! khổ thân bọn nó, biết kiếm chuyện gì mà nói cho nó ra dáng myth vì myth nào mà lại date back to 1492 cơ chứ. Quay lại chuyện "được" làm người Việt Nam. Vì là người Việt, tôi được ăn phở từ lúc năm tuổi, khô...