Chuyển đến nội dung chính

Không có gì quý! - Ngày xưa có một con bò


Mang hết tên phim với tên sách để lên title xem lượng view có tăng đột biến hay không :)
Tuần thực tập đầu tiên, chuyện bảo lưu và việc ra quyết định. Tự tay giết con bò của mình, nhưng không sao, mình thích nhất là beefsteak. Không biết nếu sang Ấn Độ thì sống làm sao.
Trước khi ra quyết định, hãy nghĩ xem điều gì là quý giá nhất đối với bản thân mình, em nhé.
"Không có gì quý hơn độc lập, tự do"
"- tao bảo lưu đây
- chắc chưa?
- mày biết là tao không bao giờ chắc chuyện gì mà :))
- lại một buổi chiều à?
- à không chứ, lần này tao quyết định trong một buổi sáng..."
Cuối cùng thì con bò cũng đã bị trừ khử dã man. Nhưng không ai chắc rằng sau đó người ta có nuôi 1 đàn bò trong khi cả thế giới đã nuôi khủng long hay không. Mình cũng không chắc. Nhưng việc tự đứng trên đôi chân của mình dù hơi trầy trật thực sự khá thú vị.
Mình không thích mình như bây giờ, đi rất nhanh, nghĩ rất ít. So với đứa hay khóc lóc tủi thân cách đây không lâu thì bây giờ cứ trơ trơ như đá. Giận dỗi một chút, tủi thân một tẹo, hay bực tức cũng được, như thế giống con người hơn.
"Mày ơi, rảnh không nghe tao khóc 5 phút"
"Ơ đm cái trường như shit ý mày ạ, tao thề là tao sẽ biến khỏi nó ngay khi có thể"
Thảo mà biết mình đã thay đổi, chắc nó sẽ không chơi với mình nữa mất. Nó sẽ không chấp nhận một đứa tốt nghiệp muộn hơn nó đâu, haha. Tao xin bảo lưu chứ không phải bị ghim bằng đâu, nếu một ngày cậu đọc được những dòng này, thảo nhé.
Quay lại với con bò. Quả là trong 21 năm con bò đã béo tốt. Nó là những mối quan hệ tưởng có thể nhờ vả được, hoặc cứ đinh ninh là có nó mình sẽ không chết. Cuối cùng cũng không chết, vì mình thông minh mà, mình giết bò nuôi bê :)
Cuối cùng thì mình vẫn quyết định mọi chuyện bằng cách bốc thăm, sau đó bằng mọi cách bốc được cái thăm mình muốn, lòng run rẩy chống lại môn xác suất. Ra quyết định nhanh chóng có rất nhiều cái lợi. Cái lợi đầu tiên là đỡ tốn thời gian nghĩ, pros and cons, có nghĩ được quái đâu. Cái lợi thứ 2 là khó khăn ập đến cũng không có thời gian mà chuẩn bị, càng có cớ để buông xuôi. Mà chắc chắn rồi, give up là cái dễ nhất con người có thể làm. Cái lợi thứ 3, tương lai lại là khoảng không mịt mù, đầy bất ngờ và thử thách, nếu dẫm phải đinh thì sẽ chết vì uốn ván chứ không chết vì thần kinh. 
Thôi, mất con bò ai cũng đau thương tưởng chết, nhưng nếu không chết thì sẽ lại nuôi bò :)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

EY - món hời hay cơn mê sảng?

Vật chất mà nói thì EY không phải một món hời. Lương thực tập ở EY là 3,300,000VNĐ (ba triệu ba trăm ngàn đồng chẵn). Như thế nhân lên 3 tháng có thể tính tròn là 10 triệu cho đỡ tủi thân. Hà Nội có tứ trụ ngồi ở Ba Đình, ngân hàng cũng có tứ hùng, thằng éo nào cũng giàu, chỉ có Big 4 của kiểm toán thì lại nghèo :)) So với các Big khác thì chính sách lương bổng của EY là có vấn đề hơn cả. Tuy nhiên với một sinh viên không có tí não nào về accounting/auditing thì công ty trả cho bằng ấy tiền là quá mạo hiểm :)) nếu cháu làm sai xong staff đi sửa te tua khéo chi phí bù đắp còn gấp mấy lần cái 3 triệu 3 :)) Vậy nên, với mình, được thực tập ở EY là một may mắn. Có nằm mơ mình cũng không mơ thực tập ở Big 4 (vì mình mơ làm ở F&B để ăn uống cơ) :))) Không vỡ đầu mẻ trán để thi vào, không ngồi đần thối ở các lò luyện big 4, không expectation không đau khổ tuyệt vọng. Thôi nhận ăn may đi cho nhanh thiên hạ đỡ chửi. (However, để ăn may được vẫn cần vượt qua 1 vòng test kiến thức accounting...

Dương Quang Phổ Chiếu

Mùa dịch năm nay, hay nói đúng hơn là mùa thất nghiệp năm nay, thành công lớn nhất chắc là xem được quá trời film hay đến từ vị trí Netflix Originals.  Mình không biết là điện ảnh Đài Loan cũng đẻ ra được phim hay như thế cho đến khi xem Til Death Do Us Part và A Sun. Đúng là chọc vào đâu cũng có nhọt. 

Hoa đăng sơ thượng - Xem bộ phim Tàu, học làm cha mẹ

Điện ảnh Đài Loan những năm gần đây liên tiếp cho ra mắt những phim hay bằng tất cả các phim hay của châu Á cộng lại. 1 tuần thất nghiệp ở nhà, mình xem 2 phim Tôn Ngộ Không của Đại lục, kỹ xảo bùm chéo hơi dức đầu còn nội dung thì chẳng có bao nhiêu. Vẫn tâm trạng của 3 năm trước khi vô tình mò được "Dương Quang Phổ Chiếu", "Hoa Đăng Sơ Thượng" (HĐST) giải cứu mình khỏi những thước phim trừ yêu lảm nhảm của Trung Quốc, gieo cho mình một hy vọng là "phim Tàu" vẫn là một thứ bảo bối của nền văn minh phương Đông. Vì đâu, vì sao mà xứ Đài vươn mình từ một đế chế phim thanh xuân vườn trường thành một nền phim ảnh sâu sắc giàu nhân văn như thế? Vì họ đã phát triển kinh tế đủ chạm vào ngưỡng có thể nâng cấp trình độ làm phim, thưởng phim; và các cơ chế kiểm duyệt đủ tự do để có thể phơi bày các vấn đề của xã hội lên phim ảnh?  HĐST không phải phim điện ảnh, dù màu phim và bối cảnh phim đặt để ở những năm 80s, rất hoài cổ, rất cinematic. Kịch bản phim được thai n...