Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2018

Julley Ladakh - khi tử tế là nguồn sức mạnh!

Pangong Tso Chúng tôi đáp xuống sân bay Leh vào một buổi sáng âm u, biết mình đã được dãy Himalaya bao bọc và chuẩn bị có những kỷ niệm đẹp nhớ đời. Ít nhất là tôi biết thế, những người khác có lẽ cũng cảm thấy như vậy, dù lâu rồi tôi không travel theo nhóm nên sự quan tâm đến cảm xúc của người khác đã giảm sút nhiều. Sau chuyến này tôi càng vững tâm hơn với lựa chọn solo travel của mình dù có vất vả cách mấy. Prakash đón chúng tôi ở sân bay với một nụ cười hồn hậu. Trước đó ngay từ lúc đứng nhập Form C trong sân bay, mấy anh cảnh thát và các officers đã nhăn nhở cười đùa, chào chúng tôi "Julley" đầy thân thiện. Ồ, thì ra Ladakh ấm áp là có thật. Tôi đọc "Bước chân theo dấu mặt trời" của chị Phương Thu Thủy những ngày đầu sang Ấn và phần nào hình dung ra sự thân thiện của Leh, nhưng khi đến tận nơi trải nghiệm, trong lòng vẫn không khỏi cảm động. Nói thêm là tôi thích tinh thần của chị Thủy trong cuốn sách, nhưng đó không hẳn là một cuốn sách hay, có đôi chút

Qua mùa kim tước

IIFT, 31 tháng 7 năm 2018 Tròn 4 tháng ở Ấn, tôi vẫn chẳng học được gì từ người Ấn. Điều duy nhất tôi dám khẳng định là bọn này bị điên, điên thật chứ không điên đùa.  Tụi nó có thể lầm lũi như một con trâu đi cày ở công ty, mặt lạnh như tờ tiền in hình Gandhi đang cười hồn hậu, nhưng punjabi song nổi lên là chúng nhảy như lên đồng, quên giời quên đất quên hình tượng dày công xây dựng bao năm. Cái bọn có máu nghệ sĩ sẵn trong người truyền lại mấy nghìn năm, nhịn ăn thì được chứ nhịn nhảy chắc chết. Mà phải công nhận cái thứ nhạc xập xình bollywood của bọn nó là một thứ chất kích thích, get high and higher and tới nóc, và punjabi song thì catchy đến nỗi có thể hát theo mà không cần hiểu, có thể cuốn người ta đi hết tháng hết ngày. Quay lại với người Ấn, một lúc khác tụi nó có thể phát điên vì kì thi tuyển công chức đang đến, tỉ lệ chọi là 1 trên 1 tỷ =)) và một lúc sau nó có thể quên hết ngồi tám chuyện linh tinh như chưa từng có cuộc ôn thi. Người Ấn mâu thuẫn trong trật tự, cầu

Một tỷ điều "chíu khọ" ở Iran

Farsi or not farsi. Iran chỉ có 2 kiểu người: một nói tiếng anh lưu loát, trôi chảy, hai không nói tiếng nào, no between. Và đau đầu hơn là tiếng trung và tiếng hàn được các bạn trẻ chuộng hơn tiếng anh. Mịt mỏi. hỏi ra thì các bạn trẻ bảo vì bọn hàn quốc nó xinh, bên này chuộng drama hàn lắm, nên bọn tao học đặng còn sang nước nó phẫu thuật thẩm mỹ. Mà bọn nó vì ám ảnh chiếc mũi cao mượt mà thẳng tăm tắp nên phẫu thuật mũi nhiều thật, không khó bắt gặp một chiếc mũi băng kín ở các thành phố lớn. Mình đi đến đâu cũng bị chào ní hảo với chả annyeonghaseyo, bình hết cả mực. Thế là mình nở nụ cười thảo mai, chào lại chúng nó "Salam". Ngoài ra, nên biết đếm số cả bằng miệng và mắt, vì số nó cũng vẽ loằng ngoằng chứ ko dùng bộ số thông thường. Nên để sống tốt thì đến ngày thứ 3 mình cứ dooset daram mấy anh bán thảm ào ào không cần sub =))  haft avieh (7 spices) . sau 3 ngày ăn đồ ăn Iran vị giác và khứu giác của mình hoàn toàn tê liệt. cái soup ash (đọc là osh chứ ko phải a

Dooset daram Iran!

Câu chuyện xin bắt đầu với một bài diễn văn chân thành cảm ơn gửi tới: - Sơn!!! Không có Sơn thì chuyến đi sẽ không được quyết định nhanh và quyết liệt đến thế. - bác đại sứ Nguyễn Hồng Thạch và bác Xuân, các cô chú anh chị ở đại sứ quán Việt Nam tại Iran, đã cho cháu ăn, ngủ, đi chơi, rán cá, rửa bát, hát karaoke, đón giao thừa cùng mọi người. - anh Thiện, vì đã cho em tham khảo lịch trình và bảo em là bánh bèo. - Mary, Razi and Mohammad, Honie và một tỷ những người tốt gặp trên đường, đã host mình, thỉnh thoảng cho mình ăn free, và giúp mình đi tới nơi về tới chốn. - Anh bố và chị mẹ, vì đã mắng.  - cảm ơn nhà tài trợ đã tin tưởng yêu thương giúp cho chuyến đi mạnh dạn và an toàn lên rất nhiều dù tiền còn nguyên trong thẻ ko tiêu được =.= - cuối cùng, cảm ơn Huỳnh Mánh đã ăn tết mất ngon vì tao, đã giúp tao một tỷ thứ trong lúc rối ren!! Most fav pic of the trip! Iran không nằm trong bất kỳ dự tính nào của năm 24 tuổi, 25 tuổi, hay những n