Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2019

Us and Them - Chúng ta của sau này

Netflix recommends phim này cho mình liên tục, vì account con mánh xem rất nhiều phim "ngôn tình" trước đó. Thực chất phim này không hẳn là ngôn tình, vì tình yêu ngôn lù cuối cùng đã chết, chỉ còn tình người chống cự được đến cuối phim. Vẫn là con mánh post nhạc phim này lên facebook, mình chưa nghe, nhưng quyết định xem. Thường những phim nhạc hay thì chính bộ phim ít khi dở, đó là chân lý =)) ánh sáng và màu sắc trong phim này cũng có câu chuyện riêng của nó, liên kết toàn mạch phim, khiến mình liên tưởng đến phim hoạt hình 5cm/s của Nhật nhưng làm tốt hơn và có dụng ý nghệ thuật hơn. Phim đương đại của tàu có một sức hút khủng khiếp với mình, vì nền văn hóa tương đồng, niềm vui nỗi buồn cũng tương đối giống, các mối quan hệ đổ vỡ cũng theo đó mà na ná nhau. tổng cộng suốt bộ phim mình khóc ba lần, mỗi lần năm phút, xem xong khóc thêm mười lăm phút, đến nỗi mắt cay xé cả, xem từ trưa mà đến tối mắt vẫn còn cay. Tiểu Hiểu và Kiến Thanh là hai người trẻ xuất thân tỉn

Làm người Việt, và Tự Do có màu gì?

Dù có thất vọng vì đất nước đến mấy, thì tôi cũng chưa bao giờ thôi tự hào vì mình là người Việt. Ngày thứ hai của khóa học Political Economy ở HKU, Prof Thomas cho chúng tôi một tiết kể chuyện văn hóa. "Tell a myth of your country/culture that other people from the same culture must know". Tôi và chị Việt học cùng lướt qua trong đầu: Lạc Long Quân - Âu Cơ, Tấm Cám, Sơn Tinh - Thủy Tinh và cuối cùng hai chị em chọn Lang Liêu vì nó...ngắn. Câu chuyện không quá đặc sắc vì nó...đơn giản. Hai gái đến từ Mongolia rất nhanh gây ấn tượng vì kể chuyện về Chinggis Khan "vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ không mọc được đến đó"; bọn Úc thì nhanh nhảu với văn hóa bản địa aborigine dù chúng nó toàn là dân nhập cư; bọn Mỹ thì hết xảy =)) "vô văn hóa"!! khổ thân bọn nó, biết kiếm chuyện gì mà nói cho nó ra dáng myth vì myth nào mà lại date back to 1492 cơ chứ. Quay lại chuyện "được" làm người Việt Nam. Vì là người Việt, tôi được ăn phở từ lúc năm tuổi, khô

borders

Stand up straight, fight your way NCNU, the fourth of june, twenty nineteen mình. hai mươi lăm tuổi. hơi hèn.  nhà giục cưới thế là cũng tấp tểnh định cưới thật. trong khi mục đích cao nhất của việc cưới xin là để xây dựng một gia đình, để ở bên người mình yêu, sinh con đẻ cái, chăm sóc chúng đến trưởng thành, phụng dưỡng bố mẹ già, lo cho bản thân...đều là những điều mình nghe thôi đã sợ vãi cả trách nhiệm. quàng vào cổ một sợi dây tổ bố mang tên gia đình hai bên plus con cái chúng mình hẳn không dễ. hai lăm tuổi có vẻ là ngưỡng an toàn để rút chân ra khỏi sự lông bông, cuộc đời bảo thế, bố mẹ ông bà cả dòng cả họ bảo thế. ok muốn trải nghiệm, đã trải gần ba năm sau khi tốt nghiệp. ok muốn đi, hơn mười nước giắt túi cũng không đến nỗi ru rú ở lũy tre làng. ok muốn học thêm, đã có một bằng nhỏ nhẹ post-graduate. nói chung đã đến lúc ấn vào nút resume để quay lại với cuộc đời theo một cách ổn định nhất có thể. thế nhưng mà. đứng ở giữa r

Tam Tai

Năm mới bắt đầu được 2 ngày, những ngày cuối của năm tuổi cũng đang rục rịch trôi. Nếu thằng nhiến không hơi tí mở mồm nhắc đến chuyện 3 năm tam tai xui xẻo sắp qua thì mình còn chả biết. Vì xem ra, những gì đã xảy ra vẫn đủ cả may lẫn rủi, nhưng nếu tươi tỉnh nhẹ nhàng hơn thì vẫn hoan hỉ ơn giời. Tháng 1/2016, mình bay chuyến đầu tiên đi ăn Tết ở Indo mà không biết rằng những ngày tháng tiếp theo sẽ ngồi trên máy bay nhiều hơn ngồi nhà, sẽ bắt đầu hành trình vất vưởng "gặp thời" được đi được chụp ảnh được sống ảo với toàn mạng xã hội.  3 năm không nhanh không chậm. Những ngày cuối của tuổi 24 bỗng ì ạch và có dấu hiệu suy giảm tăng trưởng mặc dù trước đó tăng trưởng cũng toàn ảo. Chưa bao giờ mình thấy mọi thứ màu mè làm cảnh đến thế trong cuộc đời. Có lẽ 3 năm vừa qua những chuyến đi vừa mở mắt vừa che mắt, khiến bản thân tưởng đã cố gắng, đã vận động tiến lên nhưng kì thực, đa phần vẫn dậm chân tại chỗ.  Gần 12 tháng ở Ấn, chắc được nửa thời gian là khỏe. Số l