Chuyển đến nội dung chính

ngoái sái cổ nhìn lại

không cần thập kỷ hay thế kỷ, mỗi năm vào thời khắc chuyển giao tôi vẫn thường tự ghi lại vài dòng cho bản thân, để còn kịp hối tiếc những gì chưa làm được và "tự mãn" với những may mắn đã rơi vào đầu. 2020 sẽ là một năm quan trọng. mê tín mà nói, các thầy phán trên mạng bảo là đây là năm tốt nhất cho giáp tuất trong chu kỳ ba năm tới :v dù đúng dù sai, bước qua chênh vênh 25, không ít người cảm thấy cuộc đời thật khó khăn, nhưng sự khó khăn ấy đã đủ để người ta quen với nó và chấp nhận nó. một cách mơ hồ, tôi cảm nhận rằng sau đây mọi thứ sẽ bớt bốc đồng hơn, bớt thị phi hơn, hi vọng là cũng sẽ bớt "khổ". cái giá mỗi người phải trả cho sự trưởng thành thật khác nhau, đổi lại ai rồi cũng sẽ biết cách mặc cả.
đến tận lúc từ tỉnh lẻ lên HN học cấp 3, tôi mới biết mười lăm năm đầu đời mình đã nằm trong một cái kén. ngoài việc đi học thì bé hem biết gì. bé là một con mọt sách suốt ngày đau khổ vì gia đình và than thân trách phận vì điều đó. với cái mác học giỏi level cấp tỉnh :)) bé sống như công túa nhà quê tay chân không đụng vất vả. ăn mà không có giúp việc bê đến tận mồm khéo còn không ăn. gớm ghiếc nhìn lại đhs có thể sống như vậy được luôn. 

2009-2012: HN tát vào mặt bé những cái tát đau điếng đầu đời. suốt ba năm ấy bé cứ lếch thếch bê đồ từ nhà này sang nhà khác, đếm đi đếm lại 3 năm chuyển nhà 5 lần :( ngoài việc đó ra thì đây là 3 năm đẹp đẽ nhất cuộc đời bé. 
sảnh gạch chuyên ngữ không phải là một kỷ niệm, đó là một biểu tượng của sự bao bọc, che chở, an yên trong cuộc đời bé. việc duy nhất có thể khiến bé phiền lòng ở ngôi trường ấy là 8.5 điểm kiểm tra toán hoặc chữ L "luyện tập" của cô Liên hóa. đáng sợ nhất là cảm giác kém bạn cùng bàn, bạn bàn trên, bạn bàn dưới đâu đó 0.25 điểm. còn đâu thì cái lớp H đấy đúng là một lũ giặc giời, động vào là chỉ có cười sằng sặc như một lũ điên. Bé có những người bạn thân đến tận giờ, vị chi là 10 năm "bên nhau", dù khoảng cách địa lý chưa bao giờ cho các bé ở cạnh nhau theo đúng nghĩa đen, nhưng ngày đ nào cũng chat từ 12h đêm trước đến 12h tối sau, bất chấp 12 tiếng lệch múi giờ.

2012-2015: thế là không còn bé nữa, đi học đại học tức là 18 tuổi tức là đủ tuổi chống lầy :v bỏ HN vào SG học FTU2, đến giờ chưa bao giờ hối hận vì quyết định này. nếu ngày ấy ở lại HN học học viện ngoại giao, có khi giờ đã lấy ĐƯỢC chồng và đi học 10 bằng thạc sĩ, nhưng có lẽ sẽ không bao giờ biết mình có một version là mình của bây giờ. 
Ba năm đầu đại học rất nhạt. ngoài việc đi học toàn B với C thì đi làm MC, làm DJ, làm đủ thứ lanh tanh bành cho vui thôi chứ cũng chả xác định gì. nhưng cũng ở trong những năm này, không biết bằng cách nào, có lẽ là chính từ những thứ linh tinh của việc làm thêm, của việc đi tham gia cái này cái kia rồi đi làm phim, làm MC, mà muốn sống nhiều hơn cho bản thân, muốn được làm những gì mình muốn cơ bản vì nó vui hơn những gì người khác áp đặt. những năm này là khởi đầu cho chuỗi chiến nhau với chị mẹ kéo dài đến tận trước khi đi Ấn. 
hối hận không? không! điên mà hối hận. chỉ tiếc vì mình chưa cố gắng nhiều hơn thôi. đáng nhẽ những năm tháng ấy nên học nhiều hơn, biết nhìn xa trông rộng hơn, biết ưu tiên sắp xếp thời gian tốt hơn thì giờ chắc cũng thế thôi :v

2016-2018: cuối năm 2015 thì anh người yêu đầu rơi vào cuộc đời, mở đầu cho chuỗi 3 năm thay 4 người yêu :)) nói người yêu cho oai chứ toàn mình yêu người ta là chính. mà nói 4 người cho oai chứ mình nghĩ đấy là tình yêu còn người ta có khi chỉ nghĩ về mình như một cơn say nắng hay vui chơi qua đường ahihi. đã thế lại còn yêu xa. yêu xa một lần thì là lỗi định mệnh chứ yêu xa đến một tỉ lần thì là lỗi bản thân nhé quý vị. 
mình hay tự nói với bản thân yêu là một cách trưởng thành ngọt ngào nhất và cũng đau đớn nhất. lập gia đình và có con là level trưởng thành cao cấp nhất trong cuộc đời mỗi người. trừ phi sau đó đi tu hay vào bộ chính trị thì lại thăng cấp tiếp chứ chả thấy ai khôn nhanh bằng bọn nuôi con thơ. cảm ơn các anh người yêu, thôi cứ gọi chung là như vậy chứ chắc cũng chả yêu đương gì đâu, chia tay toàn chơi thân với nhau luôn thì yêu đương nỗi gì :)) nhưng mà nhờ các anh ý mà mình tự tin hơn vào bản thân một tỷ lần. mình tích cực chấp nhận sự thiếu hoàn hảo của mình vì kể ra thì, hihi, chưa thấy ai complain cả toàn thấy khen thôi :)) hay là khen nịnh để nhả ra cho các anh dễ ăn nhỉ? ừ nhưng kệ, dù sao thì giờ hình mẫu yêu thích của mình cũng là châu đông vũ và kiko mizuhara, khen chê có quan trọng gì nữa í. thực ra mình lại hay bị complain về tính cách hơn là ngoại hình. anh thì bảo mình giả tạo, anh thì chê mình khó tính, anh thì không nói không rằng chia tay mẹ luôn chả biết chê rì. nhưng nhờ thế mà giờ mình nại hoàn hảo quá cơ :))))) 
nhờ yêu đương trối chết mà mình hiểu ra giá trị của những mối quan hệ trong cuộc đời mình. mình mất liên tiếp 2 người bạn thân vì những hiểu lầm không đáng có và đã từng rất đau khổ vì việc đó. nhưng tình yêu giúp người ta hiểu ra rằng, mình coi một người/một mối quan hệ là tất cả không có nghĩa là người kia cũng coi mình như vậy. và khi một mối quan hệ kết thúc, dù là tình yêu hay tình bạn, hãy để nó kết thúc. vì điều đó đơn giản chỉ là người kia không cần mình với vai trò hiện tại trong đời họ nữa. nếu muốn tiếp tục đi cùng nhau, phải tìm một vai trò khác, còn không tìm được thì toang, chả việc gì phải nghĩ nhiều ung mẹ thủ.
đây cũng là 3 năm đi quá nhiều. đi đến mức chán đi luôn í. toàn lủi thủi xách valy đi 1 mình phát ngán những troubles xảy ra suốt dọc những chuyến đi. đến giờ sương sương được gần 20 nước. eo ơi chả hiểu sao ít thế luôn. khoảng thời gian này được set up sẵn để trải nghiệm nên công việc toàn tính bằng tháng. nhảy được 3 công ty thì mình đi học, mà chắc chu kỳ này nó cũng chưa dứt đâu í :v

2019: đây hóa ra lại là một năm khá chậm chạp. hết 1/3 năm ở nhà chơi literally vị chi là 4 tháng, thế còn làm ăn gì nữa hở các mẹ. tất nhiên ở nhà thì vẫn phải làm việc nhưng dễ chịu hơn corporate life một tỉ lần. nên cũng chả hiểu sao cứ nhất thiết phải đến công ty nữa. cả năm này đi Đài Loan tận 3 chuyến, dành gần 2 tháng ở cái xứ ấy với 1 tháng ở Hương Cảng. bi giờ mong muốn to lớn nhất là nhanh chóng được quay lại đại lục cho nó đủ combo. 
trong năm mới thì có vài việc quan trọng phải làm, phải giết ngay con bò béo nhất đó đi thì mới thôi chần chừ được. 
nói thế thôi chứ ngày đầu tiên của năm vừa ngủ hết 6 tiếng, không biết có như bông hoa dâm bụt cả năm không í. cảm ơn một thập kỉ. eo ơi trưởng thành quá nhiều rồi í có cách nào bớt bớt lại được khônggg???

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

EY - món hời hay cơn mê sảng?

Vật chất mà nói thì EY không phải một món hời. Lương thực tập ở EY là 3,300,000VNĐ (ba triệu ba trăm ngàn đồng chẵn). Như thế nhân lên 3 tháng có thể tính tròn là 10 triệu cho đỡ tủi thân. Hà Nội có tứ trụ ngồi ở Ba Đình, ngân hàng cũng có tứ hùng, thằng éo nào cũng giàu, chỉ có Big 4 của kiểm toán thì lại nghèo :)) So với các Big khác thì chính sách lương bổng của EY là có vấn đề hơn cả. Tuy nhiên với một sinh viên không có tí não nào về accounting/auditing thì công ty trả cho bằng ấy tiền là quá mạo hiểm :)) nếu cháu làm sai xong staff đi sửa te tua khéo chi phí bù đắp còn gấp mấy lần cái 3 triệu 3 :)) Vậy nên, với mình, được thực tập ở EY là một may mắn. Có nằm mơ mình cũng không mơ thực tập ở Big 4 (vì mình mơ làm ở F&B để ăn uống cơ) :))) Không vỡ đầu mẻ trán để thi vào, không ngồi đần thối ở các lò luyện big 4, không expectation không đau khổ tuyệt vọng. Thôi nhận ăn may đi cho nhanh thiên hạ đỡ chửi. (However, để ăn may được vẫn cần vượt qua 1 vòng test kiến thức accounting

Dương Quang Phổ Chiếu

Mùa dịch năm nay, hay nói đúng hơn là mùa thất nghiệp năm nay, thành công lớn nhất chắc là xem được quá trời film hay đến từ vị trí Netflix Originals.  Mình không biết là điện ảnh Đài Loan cũng đẻ ra được phim hay như thế cho đến khi xem Til Death Do Us Part và A Sun. Đúng là chọc vào đâu cũng có nhọt. 

Làm người Việt, và Tự Do có màu gì?

Dù có thất vọng vì đất nước đến mấy, thì tôi cũng chưa bao giờ thôi tự hào vì mình là người Việt. Ngày thứ hai của khóa học Political Economy ở HKU, Prof Thomas cho chúng tôi một tiết kể chuyện văn hóa. "Tell a myth of your country/culture that other people from the same culture must know". Tôi và chị Việt học cùng lướt qua trong đầu: Lạc Long Quân - Âu Cơ, Tấm Cám, Sơn Tinh - Thủy Tinh và cuối cùng hai chị em chọn Lang Liêu vì nó...ngắn. Câu chuyện không quá đặc sắc vì nó...đơn giản. Hai gái đến từ Mongolia rất nhanh gây ấn tượng vì kể chuyện về Chinggis Khan "vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ không mọc được đến đó"; bọn Úc thì nhanh nhảu với văn hóa bản địa aborigine dù chúng nó toàn là dân nhập cư; bọn Mỹ thì hết xảy =)) "vô văn hóa"!! khổ thân bọn nó, biết kiếm chuyện gì mà nói cho nó ra dáng myth vì myth nào mà lại date back to 1492 cơ chứ. Quay lại chuyện "được" làm người Việt Nam. Vì là người Việt, tôi được ăn phở từ lúc năm tuổi, khô