Chuyển đến nội dung chính

Look Both Ways

1. Trước giờ mình chưa đọc hay nghe gì từ thầy Thích Nhất Hạnh, cùng lắm là đi xem Walk with Me với Long và xem xong cũng thôi chẳng nhớ gì. Nhưng Thầy mất, Thầy lại trending trên fb. 
Thầy giảng một đoạn về tình yêu, thì ra...
Mình không có khả năng sống hạnh phúc, thì làm sao có thể làm người sống cùng mình hạnh phúc.
Trong một cơn hực lên giữa đêm, mình nhắn cho Vân. Điều em sợ nhất bây giờ là không biết còn phải trả đến bao giờ. Có khi em còn đang trả cho kiếp trước, chưa đến những việc của kiếp này, không biết còn phải trả tiếp đến đâu. Ngay việc biết được khi nào trả xong cũng là một kiểu hạnh phúc. Or ready to "tạo nghiệp tiếp" who knows?

2. Bàn chuyện tử vi với Trang, lại ngẫm quả lá số tử vi không thể chối hơn của mình. Sát Phá Tham tại Mệnh, Quan Lộc, Tài Bạch thì thôi, lại còn can khắc chi, mệnh khắc cục, đẻ vào ngày tam nương kim thần thất sát. Đù mé. Cơ cực vãi chưởng vất vả cả đời được đấy rồi mất đấy. Sống đời tầm thường đ thể làng nhàng hơn.
Giá làm con trai thì đỡ, vì mấy quả sao chủ về cô độc, thông minh, quyết đoán, tham lam thích hưởng thụ, dù sao xã hội này vẫn thứ tha cho nam nhân hơn và nhìn nữ nhân khắt khe và bới móc hơn, nên với bộ sao này tôi cũng xin lạy. Không có các bộ cát tinh đỡ vào nhẽ làm vua thì thành hôn quân, làm dân thì thành tướng cướp. Thân gái mệt bỏ mẹ, đẻ thôi chưa khổ hay sao còn bị giời hành, bắt phải nghĩ vl nghĩ xong sinh ra cái tính nóng nảy, đàn áp, xấu xa. 
May là độ vài năm nay từ hồi sang Ấn tự nhiên mặc kệ mọi thứ. Gớm gớm là. Tức là trân trọng những gì bản thân đạt được và người khác đạt được. Rất hiền. Rất dễ chịu. Nên mong giời thương đừng bắt nghĩ nữa mệt não quá dồi.

3. "Look Both Ways" lại là một phim của Netflix cần được note vào cho con gái xem nếu đẻ được con gái. Ý tưởng thì làng nhàng thôi đại khái là all is well. Cứ sống đừng tèo thì chuyện gì cũng vượt qua được. Hướng nào cũng là hướng tốt vì cuộc đời ai chả đến lúc phải rẽ. Nhưng phim cute mà. Xem trong một buổi tối nhàn nhã ở Đức còn gì tuyệt vời hưn :))

4. Xem "Normal People" với "Where the crawdads sing" cũng tầm 10 lần mỗi phim. Tất nhiên là chỉ xem lại những cảnh của Connell và Marianne, Chase và Kya :)) ôi cặp Paul-Daisy làm mình quên mất Saoirse với Tim đẹp đôi như nào. Con mẹ Connell chán đời thật đấy, tự ti cùng cực luôn chán thật sự. May mà chemistry quá tốt chứ kiểu đàn ông như thế ở ngoài đời có lẽ tôi xin bấm nút next. Nói thế thôi chứ mình cũng là Connell phiên bản nữ đây :)) luẩn quẩn, quẩn quanh, quảnh quân, quẩn quanh...

5. Chuyến đi Hà Nội cuối năm quả là một liều thuốc chữa lành cho tâm hồn zụn zỡ. Béo vẫn lắng nghe mình. Lớn lên bên nhau nhưng giờ tụi mình sống những cuộc sống thật khác. Nhìn bề ngoài thì có vẻ chưa khác, nhưng bên trong thì một trời một vực. 
- Tao thấy cuộc đời dài quá Béo ạ.
- Vãi, như nào? Tao thấy đời ngắn mà, luôn thiếu thời gian để làm hết mọi việc. Tao luôn sợ mình không đủ thú vị, lúc nào cũng đọc cái này xem cái kia thì mới chịu được. Tao còn chả tắm bồn, quá mất thời gian, mẹ mỗi cái việc tắm mà lâu la như thế. 
- Ừ, mày nghĩ thế là tốt lắm. Nhưng đù mé chả ai tắm bồn chỉ để tắm cả =)) Còn tao thì chẳng màng thể hiện với ai nữa. chỉ thấy mọi thứ như thế, lặp đi lặp lại.
- À chả thể hiện với ai đâu. nhưng ít nhất mình phải có mong muốn ấy. mong muốn sống hạnh phúc. à ko, hạnh phúc nghe hơi to, sống vui. ừ, ít nhất mình phải mong muốn sống vui cái đã...
Mình cũng lắng nghe nó, rồi nghĩ hay đi xem bói, đi therapy, đi bác sĩ tâm lý hay như nào cũng được. Nhưng rồi tự cho bản thân thêm một thời gian. 
- ừ. mày để tao tự heal một tí. cũng lâu rồi chưa đọc thêm cuốn sách nào, chưa thực sự dành thời gian cho bản thân, chưa học cái gì mới. mày để tao tự fix lại xem có ổn không đã nhé...
rồi mình chạy 1 mạch vào sài gòn, để lại hà nội với đầy đủ sự ngột ngạt và bụi bặm của nó. mình không sẵn sàng đối diện với việc con béo sẽ lấy chồng, bạn thân khác sẽ lấy vợ, chả biết sẽ phải đối mặt như nào vì vợ chồng chúng nó sẽ nhắng cả lên.
rồi mình nghĩ đến người yêu cũ, thực ra thì có yêu họ không, có tiếc họ không khi họ đi lấy vợ. hay là yêu cái cảm giác của bản thân ở bên họ, và tiếc cái tiện nghi và thành công của họ mà có khi mình đã được nhúng tay vào dù chả giúp ích mẹ gì cho sự thành công ấy cả.
chả ai chết vì cô đơn. nhưng phải tìm cách nào đó thôi. mưu cầu hạnh phúc chẳng hạn. phải muốn sống vui cái đã. vì béo nói là mình có nhiều cách để hạnh phúc mà chứ có phải mỗi cách lấy chồng đâu =)))) béo nói thế giới này còn rộng, phải đi hết đã. để biết rằng có nhiều cách khác.
mình bảo ừ, come out chẳng hạn. giờ mà come out thì đ ai dám giục luôn hehe. 

May be an image of body of water, nature and sky



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

EY - món hời hay cơn mê sảng?

Vật chất mà nói thì EY không phải một món hời. Lương thực tập ở EY là 3,300,000VNĐ (ba triệu ba trăm ngàn đồng chẵn). Như thế nhân lên 3 tháng có thể tính tròn là 10 triệu cho đỡ tủi thân. Hà Nội có tứ trụ ngồi ở Ba Đình, ngân hàng cũng có tứ hùng, thằng éo nào cũng giàu, chỉ có Big 4 của kiểm toán thì lại nghèo :)) So với các Big khác thì chính sách lương bổng của EY là có vấn đề hơn cả. Tuy nhiên với một sinh viên không có tí não nào về accounting/auditing thì công ty trả cho bằng ấy tiền là quá mạo hiểm :)) nếu cháu làm sai xong staff đi sửa te tua khéo chi phí bù đắp còn gấp mấy lần cái 3 triệu 3 :)) Vậy nên, với mình, được thực tập ở EY là một may mắn. Có nằm mơ mình cũng không mơ thực tập ở Big 4 (vì mình mơ làm ở F&B để ăn uống cơ) :))) Không vỡ đầu mẻ trán để thi vào, không ngồi đần thối ở các lò luyện big 4, không expectation không đau khổ tuyệt vọng. Thôi nhận ăn may đi cho nhanh thiên hạ đỡ chửi. (However, để ăn may được vẫn cần vượt qua 1 vòng test kiến thức accounting

Dương Quang Phổ Chiếu

Mùa dịch năm nay, hay nói đúng hơn là mùa thất nghiệp năm nay, thành công lớn nhất chắc là xem được quá trời film hay đến từ vị trí Netflix Originals.  Mình không biết là điện ảnh Đài Loan cũng đẻ ra được phim hay như thế cho đến khi xem Til Death Do Us Part và A Sun. Đúng là chọc vào đâu cũng có nhọt. 

Làm người Việt, và Tự Do có màu gì?

Dù có thất vọng vì đất nước đến mấy, thì tôi cũng chưa bao giờ thôi tự hào vì mình là người Việt. Ngày thứ hai của khóa học Political Economy ở HKU, Prof Thomas cho chúng tôi một tiết kể chuyện văn hóa. "Tell a myth of your country/culture that other people from the same culture must know". Tôi và chị Việt học cùng lướt qua trong đầu: Lạc Long Quân - Âu Cơ, Tấm Cám, Sơn Tinh - Thủy Tinh và cuối cùng hai chị em chọn Lang Liêu vì nó...ngắn. Câu chuyện không quá đặc sắc vì nó...đơn giản. Hai gái đến từ Mongolia rất nhanh gây ấn tượng vì kể chuyện về Chinggis Khan "vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ không mọc được đến đó"; bọn Úc thì nhanh nhảu với văn hóa bản địa aborigine dù chúng nó toàn là dân nhập cư; bọn Mỹ thì hết xảy =)) "vô văn hóa"!! khổ thân bọn nó, biết kiếm chuyện gì mà nói cho nó ra dáng myth vì myth nào mà lại date back to 1492 cơ chứ. Quay lại chuyện "được" làm người Việt Nam. Vì là người Việt, tôi được ăn phở từ lúc năm tuổi, khô