"Em về trong mùa xa vắng Nắng run rẩy mãi khung trời" Tự nhiên ngồi lục lọi lại vài thứ linh tinh và đọc được vài dòng đã từng viết: “Khi mặt trời mọc, con linh dương biết nếu nó chạy không nhanh nó sẽ làm mồi cho cọp. Mỗi ngày mặt trời mọc, con cọp cũng biết nếu nó không chạy nhanh bằng linh dương thì nó sẽ chết đói. Tôi không phải linh dương, cũng không phải cọp. Nhưng tôi biết nếu không chạy hết sức, tôi không thể tồn tại” Liệu có khi nào giữa cuộc chạy đua với cuộc đời này, bạn dừng lại một phút thậm chí là một giây chưa. Ừ thì giữa cuộc đua khốc liệt và ác độc của cuộc đời này, dám dừng lại một giây thôi cũng là can đảm lắm rồi. Đâu chỉ có một mình giữa con đường rộng. Đường tuy rộng thật đấy nhưng chỉ cần dừng lại có thể bị đẩy ngã bởi những “con cọp” đằng sau bất cứ lúc nào. Tôi đã từng như thế, cứ chạy chạy mãi vì sợ nếu không chạy nhanh sẽ trở thành con linh dương kia làm mồi cho cọp. Chạy đến mức chỉ nhìn về phía trước, chỉ biết đến những gì đang đón đợi ...
Cun ngầu như đoàn tầu!