Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 2, 2016

Let's get "wow" in Indonesia (Part 1)

Mình yêu sự đa dạng. Và mình yêu Indonesia. Mình đã không thể hiểu "Eat, Pray, Love". Chính xác là không cho đến giây phút đầu tiên đặt chân đến đất nước vạn đảo này. Và mình chợt nhận ra tại sao phải là Indonesia mà không phải Thái Lan, Cambodia hay Myanmar được chọn để trải nghiệm nỗi cô độc tận cùng, nhưng bình yên tận cùng. Đột nhiên mình hiểu ra, rất tự nhiên, dù mình đã quên sạch cái quyển đó viết gì. Mount Bromo sẽ là kỉ niệm đẹp đẽ hơn tất cả mọi kỉ niệm trong suốt chuyến đi. Ở nơi đó, tim mình đã đập những nhịp xao động nhất, cảm nhận trọn vẹn nhất vẻ đẹp của những người đứng một mình, và cả 2 hay nhiều mình :)) And I just feel...love is in the air...  Mình quen Aflian khi lên đến viewpoint số 2. không biết viết tên cậu ta có đúng không nữa. Một người chơi nhạc, with dirty talks but beautiful soul. nghệ danh của cậu ta thì mình nhớ, Berkunjung. Mình quên ko hỏi ý nghĩa của cái tên đó. Nhưng cậu ta không vì thế mà giận, thậm chí sau cuộc gặp gỡ g...

Cháu nội của vị thủ lĩnh

Mọi người thường biết tới tựa "Himalaya" nhiều hơn cái tên "The rearing of a chief". Và dù cái tên "Himalay" ngay lập tức khiến bộ phim mang dáng dấp phi thường, kinh điển, thì mình vẫn đặc biệt yêu thích tên phim "Cháu nội của vị thủ lĩnh", hơn nhiều lần. Vì cách đặt tên như vậy hướng trọng tâm bộ phim vào những con người ở Dolpo, phần nào đỡ sao nhãng bởi cảnh tượng quá đỗi hùng tráng của Hi Mã Lạp Sơn. Mình thấy bóng dáng của bản thân ở những thước phim đầu tiên. Hình ảnh vị thủ lĩnh tương lai băng mình trên đồng lúa mạch của vùng thung lũng, khiến mình nhớ tới bìa sách Sky Burial của Hân Nhiên. Khi ấy đã cồn cào mong đến ngày được cưỡi ngựa vọt qua những hẻm núi biết nhường nào. Bố vẫn luôn nuôi dạy mình như một cậu con trai, độc lập, mạnh mẽ, đầy hoài bão và "đếch sợ gì cả", dù ông bà và mẹ thì luôn muốn mình nữ tính. Mình sống với ông nội từ nhỏ, hồi ấy bố hay đi công tác xa, giống hệt như cậu bé kia, và ông mình khi ấy, nói khôn...

Một mình mạnh mẽ.

Năm nay không skype call 3 đầu cầu. Thật là 3 đứa ở 3 nước rồi.  Bố mẹ ăn tết với ông bà. Có cả ngàn lý do để đi đúng ngày này. Dù không hợp lý, nhưng đỡ khó xử cho biết bao nhiêu câu chuyện. Tưởng mấy tiếng qua nhanh, ai dè lâu phết. Sân bay thì lạnh, có mấy bác rất chuyên nghiệp mang cả chăn đệm ra cắm trại.  *hình ảnh chưa xin phép nhân vật đã được đưa vào sử dụng* Hẳn là không ngủ được ý. Cơ thể rồi cũng sẽ ít biến thiên đi :) sẽ cần chăn ấm nệm êm và một vòng tay ôm mới yên tâm mơ những giấc mơ đẹp. Năm mới rồi, không nghe tiếng pháo, có nhạc Tàu. Tèo téo teo tèo teo. Hẳn là kèn tí toé, hẳn là sáng quá làm sao ngủ :))  Mình thì xinh đẹp rồi. Thường cứ lúc xinh là ở một mình, không có ai ngắm cho nó đỡ phí hầy. Gác lại hết mọi tủi thân, vui đã. Năm sau lại buồn những nỗi buồn cũ theo cách thật mới :)) kiểu là không ghen với mẹ cháu mà ghen với các cháu chẳng hạn. À đấy, mình vẫn ko nghe được Singlish cho thật tốt. Sống ở first world thì vui rồi. Thôi resolution năm na...

Lướt lướt

Không định viết cho Đồng Nai đâu, vì thật sự là Biên Hòa chán, ngoài thịt gà rất ngon ra (thật sự là rất ngon đấy). Nhưng cuối cùng thì...tình cảm anh em lâu năm gặp lại và người con trai tử tế ấy đã khiến mình quyết định biên lại cho đỡ quên :)) à, có một chuyện đáng yêu khác đó là: chị đi cùng mình đợt VNPT viễn thong tỉnh tên là Thương Thanh. Vì tên ở EY cứ lộn tên trước đệm sau nên bả toàn bị gọi nhầm là Thanh Thương, nghe cũng hợp lý. Về sau nhầm nhiều quá, bả kể sự tích tên bả cái mọi người không bao giờ nhầm nữa. Hồi đó đẻ chị, chú chị đặt tên cho chị, mà ổng vừa chia tay người yêu tên Thanh, ổng còn thương cổ quá nhiều, vậy là đặt chị là Thương Thanh. Ôi trời, ông chú "soái ca" kinh khủng, chuyện có vậy thôi mà mình cười miết một ngày, làm bả hơi hoảng. Nhưng mà thực sự là đáng yêu quá, thương ai mà thương nguyên đời con đời cháu vầy! Được cái nhiều đèn hơn quê mình, dù quê mình cũng thành phố loại 1 hẳn hoi. Đợt này mình đi VNPT, ôi mẹ ơi DN nhà nước. Ghé...

Bình yên một thoáng.

Tiêu đề mạn phép đặt theo album title "Một thoáng Pleiku" của Thanh Phong. Cảm ơn cậu và Hàn Nguyên đã trở thành tour guide nhiệt tình nhất của tớ. Cảm ơn "anh lớn" đã luôn xuất hiện lúc thúy mệt mỏi nhất, như đã từng, và luôn luôn là như thế :) Đã suýt ré lên giữa công ty khi biết mình đi Gia Lai và Lào cho kỳ audit cuối năm của HAGL. Cả hai nơi mình đều dự định tới từ lâu rồi, Gia Lai là từ đợt đi Buôn Mê Thuột, với cái hẹn Lak Kon Ku mãi chưa thực hiện được. Và Lào cũng là một vùng đất với đầy đủ unique features. Vậy là khấp khởi lên đường, dù biết rằng bao nhiêu khó khăn từ công việc đang dang tay chỉ đợi mình lên đến nơi là chém tại chỗ. Nhưng kệ m*, chừng nào ham muốn đi tới những vùng đất mới vẫn còn thì thúy cũng còn, làm sao đánh bại thúy được. Gia Lai... 1. Đồ ăn ngon Nếu là người miền Bắc vào miền Nam sinh sống, khó có thể vượt qua được rào cản về ăn uống :) Dù là đứa dễ ăn và ăn rất lắm, lại còn thích nghi tốt và yêu ẩm t...