"Theo động lực học, ong vò vẽ vốn không thể bay. Nhưng chúng không biết điều đó, chúng vẫn mặc sức bay".
Gần đây đọc thêm một chút về luân lý xã hội và luân lý tự nhiên trong essay của Nguyễn Lương Hải Khôi, viết về phủ đậy/phục hồi (RE/COVER), liên tưởng đến những lời anh nói về Freud, về phân tâm học khi ở bên nhau lần đầu tiên, liên tưởng đến những vật vã đấu tranh giữa những suy nghĩ nội tại của mình và lề lối ngoài xã hội kia suốt 22 năm, bỗng dưng mọi thứ trong người đột nhiên nát bét, vỡ vụn như một khối thủy tinh.
Equals là câu chuyện của bất kỳ tình yêu nào đi ngược lại với những áp đặt của xã hội, mà cũng có thể là bất kỳ tình yêu nào cũng nhận ra vài điểm tương đồng.
Đã trải qua thì có cơ hội để hiểu hơn, dễ đồng điệu hơn, nhưng cũng chưa chắc đã là một điều tốt. Bỗng dưng có một bộ phim tóm tắt toàn bộ 8 tháng tình yêu đầu của mình, cảm ơn biên kịch.
Silas có thể sẽ không bao giờ có cảm xúc nữa, đó là niềm đau lớn nhất cho cả anh và Nia, không phải cái chết. Nia, sống với một người sẽ nhìn mình bằng ánh mắt vô cảm cả đời, sẽ là sự tra tấn dã man nhất với cô. Với bất kỳ phụ nữ nào còn yêu trong vũ trụ này.
Tình yêu, không phải vì nhớ rằng mình đã từng yêu, và nắm tay nhau đi hết đoạn đường vì chút ký ức đó. Tình yêu, là cảm giác, là "giving and want u to take all from me". Silas sẽ không còn đau nữa, đó là một bất hạnh. Nhưng Nia sẽ còn yêu nữa, đó là một bất hạnh lớn hơn.
Switched On Syndrome, cảm xúc là một thứ nguy hiểm, và tình yêu là tội lỗi. Nhưng nếu không biết điều đó, thì ong vò vẽ vẫn sẽ cứ bay.
Lastly, mặc cho nền điện ảnh hàn lâm chê bài Kris, nhưng Kristen Stewart vẫn là diễn viên diễn những cảnh đờ đẫn tốt nhất mà mình biết. Chị đã không còn chớp mắt trong những cảnh nhìn nam chính nữa rồi, và những phân đoạn run rẩy của Kris vẫn hợp gu mình vô cùng.
Và ước gì, chúng ta sinh ra để khám phá vũ trụ...
Gần đây đọc thêm một chút về luân lý xã hội và luân lý tự nhiên trong essay của Nguyễn Lương Hải Khôi, viết về phủ đậy/phục hồi (RE/COVER), liên tưởng đến những lời anh nói về Freud, về phân tâm học khi ở bên nhau lần đầu tiên, liên tưởng đến những vật vã đấu tranh giữa những suy nghĩ nội tại của mình và lề lối ngoài xã hội kia suốt 22 năm, bỗng dưng mọi thứ trong người đột nhiên nát bét, vỡ vụn như một khối thủy tinh.
Equals là câu chuyện của bất kỳ tình yêu nào đi ngược lại với những áp đặt của xã hội, mà cũng có thể là bất kỳ tình yêu nào cũng nhận ra vài điểm tương đồng.
Đã trải qua thì có cơ hội để hiểu hơn, dễ đồng điệu hơn, nhưng cũng chưa chắc đã là một điều tốt. Bỗng dưng có một bộ phim tóm tắt toàn bộ 8 tháng tình yêu đầu của mình, cảm ơn biên kịch.
Silas có thể sẽ không bao giờ có cảm xúc nữa, đó là niềm đau lớn nhất cho cả anh và Nia, không phải cái chết. Nia, sống với một người sẽ nhìn mình bằng ánh mắt vô cảm cả đời, sẽ là sự tra tấn dã man nhất với cô. Với bất kỳ phụ nữ nào còn yêu trong vũ trụ này.
Tình yêu, không phải vì nhớ rằng mình đã từng yêu, và nắm tay nhau đi hết đoạn đường vì chút ký ức đó. Tình yêu, là cảm giác, là "giving and want u to take all from me". Silas sẽ không còn đau nữa, đó là một bất hạnh. Nhưng Nia sẽ còn yêu nữa, đó là một bất hạnh lớn hơn.
Switched On Syndrome, cảm xúc là một thứ nguy hiểm, và tình yêu là tội lỗi. Nhưng nếu không biết điều đó, thì ong vò vẽ vẫn sẽ cứ bay.
Lastly, mặc cho nền điện ảnh hàn lâm chê bài Kris, nhưng Kristen Stewart vẫn là diễn viên diễn những cảnh đờ đẫn tốt nhất mà mình biết. Chị đã không còn chớp mắt trong những cảnh nhìn nam chính nữa rồi, và những phân đoạn run rẩy của Kris vẫn hợp gu mình vô cùng.
Và ước gì, chúng ta sinh ra để khám phá vũ trụ...
Nhận xét
Đăng nhận xét