Tháng Chạp, Bính Thân niên, Diệu Thùy năm thứ 23.
Vậy là đã qua năm mới được 17 ngày.Kết thúc một năm 2016 không có tháng nào ở nhà. Cao điểm từ tháng 9, không có tuần nào ở nhà.
Thẻ vàng đã cầm, nguy cơ sắp lên Platinum.
Thú vị không? Có.
Nhàm chán không? Có.
Mệt mỏi không? Cũng có.
Nhưng tạm thời hãy là như vậy.
Người Nhật, đa nhân cách và thông minh. chúng ta thua họ một điểm, mà có lẽ là hai điểm: sự tập trung và lòng thấu hiểu con người.
Tàu có lẽ mới là dân tộc nhìn thủng gan thủng ruột người khác, nhưng Nhật cũng "không đơn giản", nhất là với vẻ bề ngoài lịch thiệp đến hoàn hảo.
6 tháng sẽ nhanh thôi. Việc gì tới sẽ tới, lúc nào cần đi phải đi. Có lẽ là 6 tháng, hoặc it nhất là 4 tháng, mình biết mà.
Xem một bộ phim truyền hình trung quốc, vẫn kịch như ngày nào, nghìn năm nay vẫn thế, kịch như đời, không chê được. Cái bọn thâm nho nhọ đít mà. Cái phim nhắc nhớ về đại địa chấn Đường Sơn năm 76 (nhớ được cả năm giỏi quạ), làm nước mắt không thể ở lâu trong người được. Nhiều hơn một lần, mình muốn nói với anh rằng, đừng bao giờ chia tay nhau và nghĩ rằng có thể gặp lại, không ai biết được lần gặp nào là lần gặp cuối. Vậy mà anh vẫn phũ phàng. Nhưng thôi kệ mẹ, chuyện như thế thì biết thế.
cái sự trưởng thành nó chảy mỗi lúc một mạnh trong người mình, không biết nên vui hay nên buồn, nhưng cảm nhận mỗi lúc một rõ. Như thể thanh xuân đang qua đi, nó đi theo kiểu tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không hề hối tiếc. Tuổi trẻ kì diệu, qua thì thôi, chỉ là 23 thôi mà.
23. post hẳn cái ảnh 21 tuổi cho nó trẻ.
Nhận xét
Đăng nhận xét