Là tại mùa... hay tại anh ....
Chỉ là lãng đãng đâu đó trong giấc mơ của Yên, anh xuất hiện
Chỉ là bỗng nhiên một buổi sáng tỉnh dậy, anh là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Yên.
Chỉ là một chiều thu hoang hoải với vệt nắng tắt nơi cuối trời và những cơn gió mơn man lùa vào mái tóc, Yên ước anh ở đây cạnh Yên; chỉ cạnh thôi là đủ rồi
Chắc tại mùa thu Hà Nội thôi, không phải là tình yêu đâu. Yên luôn tự nhủ như thế mỗi khi ý nghĩ về tình yêu le lói
Có những ngày thời tiết đẹp đến độ Yên luôn phải cố gắng hết sức tận hưởng toàn bộ vẻ đẹp của từng khoảnh khắc trong ngày vì lo sợ sáng mai thức dậy sau một giấc ngủ thôi, cái tiết trời đáng yêu đến nao lòng kia sẽ biến mất
Có những giây phút ở cạnh anh Yên không dám nhìn hay đếm thời gian bởi sợ một lúc nào đó anh và Yên sẽ cãi nhau, rồi sẽ lại là những ngày dài đằng đẵng chờ đợi và nhớ mong
Bởi những ngày chỉ muốn lang thang ngoài đường cả ngày. Từng con phố, từng con đường đi qua, tất cả đều trở nên thơ một cách lạ lùng. Người ta có thể quên tên những con phố, quên đi ngày tháng năm, nhưng chẳng thể quên đi cái cảm giác đứng giữa những con đường vào thu Hà Nội. Thơ và đẹp quá.
Yên có thể quên đi nhanh chóng những lời nói cảm động đến đay lòng hay những hành động cử chỉ nhẹ nhàng mà đầy tình nhưng Yên sẽ chẳng thể quên cái cảm giác khi bên anh. Có gì đó hơi mơ mộng, có gì đó hơi tinh nghịch nhưng luôn là yên bình. Luôn luôn là thế
Với Yên thì tình yêu phải là những xúc cảm mãnh liệt, phải là trái tim đập rộn ràng khi đâu đó thấy bóng dáng nhau giữa xô bồ của con phố đông, là hồi hộp đợi chờ tiếng chuông tin nhắn giữa đêm
Nhưng với anh, Yên không hề có những cảm giác đó. Bởi Yên không yêu anh hay bởi anh đã làm Yên yêu anh theo một cách khác với những gì Yên từng nghĩ
Chẳng ai nghĩ rằng đó không là yêu, nhưng Yên vẫn luôn tin vậy. Có nhất thiết phải đặt tên cho mối quan hệ ấy không, có nhất thiết phải gọi anh là gì đó không? Anh là anh thôi, với Yên thế là đủ
Yên không nghĩ rằng mình sẽ không thể sống nếu thiếu anh. À mà không, kể cả không có anh, Yên vẫn có thể sống tốt. Nhưng có anh rồi, Yên bình yên hơn, gì đó như chỗ dựa vô hình nơi trái tim.
Là bởi anh đến cùng mùa thu Hà Nội….
Là bởi thu Hà Nội làm Yên lạ lùng đến thế hay tại anh ....
Cứ nhẹ nhàng bước vào cuộc đời nhau như thế, liệu lúc ra đi có thanh thản được không anh?
Nhận xét
Đăng nhận xét