Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2015

Mình.

Tại sao con người sống cứ phải liên quan đến nhau? Tại sao gió thổi mây lại bay mà nước đẩy bèo lại trôi? Ủa tại sao tại sao tại sao vậy?? Không biết cảm giác có ai đó quan tâm và có ai đó để mình quan tâm lại có cun ngầu hơn không, nhưng chắc sẽ nhớ những ngày tháng như thế này! Nhiều. Những ngày chậm và lười biếng, lăn từ phòng ngủ ra phòng bếp rồi lại lăn ngược trở lại. Mỗi sáng mở mắt ra biết rằng mình chuẩn bị có một ngày của riêng mình, rằng thế giới không còn ai khác, rằng không có email hối thúc công việc, không có thầy cô doạ dẫm thi cử, không có gia đình rền rĩ chuyện nghề nghiệp lấy chồng đẻ con; không có cả sự tự ti buồn bực một cách rất vô nghĩa, không có quarter life crisis, chỉ có mình dominate cả thế giới, thích nhớ ai thì nhớ, thích không nhớ thì quên! Cun ngầu như đoàn tầu :) Hình như năm ngoái cãi nhau với Véo một lần. *Nếu véo search theo tên và nhìn thấy dòng này thì thuý xin nhấn mạnh là thuý vẫn luôn yêu thương véo như con cháu trong nhà, như bố bongsun mí lại đư

Hai cuộc gặp gỡ với vua Lear và Maasan.

1. My Dictator. "Những bộ phim xuất sắc luôn mang trong mình một tình huống khắc nghiệt".  Khi học lớp kịch bản với chị Lan Phương, chị đã bảo chúng tôi không cần nghĩ quá nhiều về bối cảnh, hay nhân vật, hay nút thắt nút mở của câu chuyện, mà cần xây dựng, nói đúng hơn là tìm kiếm, một tình huống đặc biệt cho câu chuyện của mình. lúc ấy không thể nào thấm được chữ "đặc biệt" của chị, và toàn bộ kịch bản viết ra đều nằm ở ngưỡng khác thường một cách đầy gượng ép. Chị bảo hãy trải nghiệm nhiều hơn, vì tự bản thân mình thì không thể "tạo ra" tình huống được. Và từ đó tới giờ thì không còn viết thêm kịch bản nào nữa, âu cũng là một điều đúng đắn. Bị missed mất đoạn đầu của "My dictator". Dạo này xem phim không bao giờ nhớ nổi tên nhân vật. Dần dần không nhớ nổi tên đạo diễn với tên phim luôn thì dừng việc review lại cũng được =.= Trong vòng 20 năm có mặt trong địa cầu này, cứ xem phim lồng ghép câu chuyện về tình cha con là khóc. Khóc nh

Life and time.

Sự sống thật kì lạ. Dù có khóc bao nhiêu, đau đớn cỡ nào, sự sống vẫn tiếp tục, không cách nào dứt bỏ được. Thời gian còn kì lạ hơn. Và đáng ghét nữa. Với thời gian, sự sống lại chẳng có mấy ý nghĩa. Mọi thứ lại như cũ, chỉ vì thời gian vẫn trôi, và tôi vẫn sống.  Tàn nhẫn biết nhường nào.

Còn lại

Trở về từ chuyến đi dài ngày, mà cũng chẳng hẳn là đi, chính xác hơn, là một cuộc trở về không mấy trọn vẹn, vì khi quay trở lại sài gòn, bước chân còn quá nhiều vương vấn, tâm can còn thật lắm ưu tư. 10 ngày mà tưởng như cả thế kỷ vừa trôi qua, cảm như mình vừa sống cuộc đời của ai đó, không phải của mình, vừa xa lạ, vừa quá đỗi thân quen. 1. Chuyện gì qua, cho qua Hà Nội thi thoảng vẫn nhói lên trong lòng mỗi đợt đông về, thu tới. Nhiều lúc nhớ đến se sắt lòng, nhưng Sài Gòn chẳng để ai có thời gian nghĩ gì cho đến nơi đến chốn, việc này kéo việc nọ, những dòng chữ viết vội lại tạm gác sang một bên.  Hà Nội thì khác, nghĩ đến đau đầu vẫn chưa xong một chuyện. Nhiều người hỏi tại sao ra đi, thật thì lí do lãng xẹt, vì thấy mình đứng yên một chỗ vô vọng quá, người ta cứ cao lên mãi, mình giữ nguyên đã là thấp lắm rồi.  Hà Nội không khiến người ta thật sự buồn. Cái buồn của Hà Nội lúc nào cũng thấm đẫm sự rung động tận cùng của xúc cảm, nên cái buồn trở nên thật đẹp, mà cái g

Mọi thứ thay đổi, chiến tranh thì không.

2 phim xem gần đây nhất, "No escape" và "Bridge of Spies", lần lượt được IMDB cho 6.8 và 8.1 :) vì vậy từ lâu mình đã không tin vào mấy trang review phim nữa, chỉ tin vào cảm giác của mình thôi. Fortunately, it has not disappointed me, anytime, yet.

Đồng Tháp - Điều bất ngờ đến muộn!

Tên bài được inspired bởi một người định làm mình bất ngờ hoặc anh ý nói thế nghe cho hay mà mình cũng tạm tin là như thế! Đang viết bài này khi nghe tiếng guitar thương yêu của khigiadn. Một giọng ca ấm áp, biết vun cho đầy niềm vui, cũng biết tràn cho lan nỗi buồn. Thành ra cảm xúc phần nhiều lẫn lộn cả vào nhau. Đến Đồng Tháp nhờ cái hẹn cách đó cả 2 tháng, sau bao nhiêu thi cử giành giật trì hoãn, cuối cùng cũng đi cho bằng được. Có lẽ phải xuất bản tuyển tập những câu nói bất hủ của Én yêu thương dành cho Diệu Thùy và ngược lại. Một cô bạn GIỎI hết phần người khác, nhưng cũng dễ mến và ấm áp hết phần người khác luôn. Thành ra, một lần nữa phải khẳng định là, giỏi, giàu, chảnh là 3 khái niệm chả có bao giờ lan quyên đến nhau, có chăng là tự người ta thích bias gato ghen tỵ gì đó nên hay quy chụp. Yến Yến của mình có đủ mọi yếu tố khiến người ta ghen tỵ chết đi được, nhưng chẳng ai ghen ghét một cô gái mạnh mẽ, tự lập, giản dị và chân thành hết. Trong cái số sẵn sàng thương

Ninh Thuận - Là của nhau!

Thế rồi, cuộc hành trình của 4 người đi khắp thế gian đã kết thúc. Bà chủ của hiệp hội Than ngoại thương lại trở về Chùa Láng, cô đào tài năng một thời lại tiếp tục sự nghiệp theo đuổi một đêm đứng trên sân khấu Broadway ở nơi xứ người, con người của gia đình lại về Tôn Đức Thắng chăm mẹ chăm em, để lại Sài Gòn duy nhất một con hêu, tiếp tục nhiệm vụ ăn lại ngủ, may mà chưa kêu éc éc. 3 năm sau chuyến đi điểm 10 đầu tiên của 4 con mọi, thực ra là 3 con nhưng thôi cho con kia ké tí cho đep đội hình. 3 năm sau những chờ đợi dài đằng đẵng, những kế hoạch hủy đi vẽ lại hàng chục lần không có hồi chốt, những kêu gào thảm thiết giục giã người về kẻ đến. 3 năm sau ngày tốt nghiệp và chia tay mỗi đứa một đường, dặn lòng mọi thứ sẽ thay đổi nhưng mấy con điên ấy sẽ không bao giờ quay lưng lại với mình và bất phương trình sẽ không bao giờ xảy ra (dù trong một vài thời điểm thì mấy thể loại đờ với chả đẫn đã chen vào cuộc sống của anh em một cách rất "can thiệp", mà hẳn là do có đứ

Cực Tây A Pa Chải - Đi và sống sót

Cực Tây, A pa chải thuộc xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé, tỉnh Điện Biên; cách thành phố Điện Biên 260km. Chuyến đi này đã khiến mình phải tái nhận thức nhiều điều.. . 1. ĐI... Để tiết kiệm thời gian và công sức, mình lên Điện Biên bằng máy bay, giá khứ hồi là 2tr6, bay chuyến duy nhất của VNA. Ôi cái máy bay ATR thần thánh, có mỗi 64 chỗ nên mỗi lần lên xuống xóc lộn ruột. Trước ngày khởi hành lắc chân của mình bị đứt, lo lắng có sợ sệt có, nhưng vẫn quyết tâm đi bằng được, và chuyến đi đã vô cùng bão táp nhưng vui không tưởng. Điểm đến đầu tiên là Hầm Đờ Cat. trước khi đến được điểm này thì mình đã có khẩu chiến tại khách sạn và lo được cho 4 đứa ở trong khách sạn 3 sao hẳn hoi, ngay sát đồi A1. Chi phí theo đó cũng đội lên 1 ít. Hầm Đờ Cát giờ chỉ còn lại cái hầm, và cũng chỉ là cái hầm. Tất cả những phần hào đào xung quanh đã bị lấp, chừa lại 1-2 rãnh làm minh họa. Và thử tưởng tượng xem, cả một trận địa kiêu hùng khi xưa với địa hình vô cùng phức tạp giờ còn lại 1 nh