Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2016

Part 2: In the middle of Osaka.

Osaka, 13 Nov 2016. Chuyến bay đêm chập chờn giữa những âm thanh của phim ảnh, nhạc  nhẽo lộn xộn, cả những chấp chới của đèn sáng lại tắt. Không phải lần đầu bay đêm nhưng là lần đầu bay chuyến dài 5-6 tiếng, cảm giác thực hư lẫn lộn bám riết trên đỉnh đầu. Vô tình thế nào mà chuyến đi lẫn chuyến về đều ngồi cạnh thầy Khôi. Một người hồn nhiên lạ. Giờ ngủ thì xem phim rồi lúc máy bay sắp hạ cánh lại  lăn quay ra ngủ, thế mà cũng ngủ được. Ở chuyến về, VNA chiếu "Finding Dory", một cái phim hoạt hình dễ đoán. Thầy hỏi mình xem đoạn cuối có xúc động không, rồi thầy thảng thốt bảo các cậu bây giờ mạnh mẽ quá, chai hết cả cảm xúc. Mình chỉ cười, chắc gì, đến khi nào ngấp ngưỡng đi hết nửa cuộc đời như thầy thì em cũng phát khóc lên khi xem một cái phim hoạt hình cho xem? Tóc thầy đen, và mềm, thầy hay chạy như một cậu sinh viên, nhảy cóc trên những bậc cầu thang, tóc bay phất phơ, cặp đeo chéo ôm theo những sải chân dài. Hết phần tả thầy :))  Đây là thầy trên máy bay đi

Perfect Blue JP - Part 1 "Decode"

It had a downpour on the last day in Japan. Enough sadness but no teardrop. I took a long sleep then several naps when arrived home. After 12 hours of coming back, I felt Japan vividly showed up in each thought, reminding me of Paprika the film and each of its motion. In the downpour of Saigon, I feel sad that much, as I had slept a very long night and could not be awaken. Why Japan is not so sad as I expected? Why the rain of Saigon depresses me that much. Idk. I just know that Japan now is not an urge. At least, not anymore, right now. Nhật Bản không buồn, lại càng không bất ngờ như nó vốn thế. Mình biết là những hành trình được sắp xếp kĩ lưỡng sẽ luôn là thế, nhưng vẫn tiếc thật nhiều. "Ở Nhật mà không buồn thì đúng là phí" - Thùy said; hoặc "ở Nhật mà không điên một cách tự nhiên thì mất vài phần thú vị" - Thùy thought. Nhưng Nhật Bản đẹp. Đẹp đến mức chỗ nào có người là chỗ ấy xấu :)) Giờ thì mình biết tại sao người Nhật phải bài bản như thế, trau c

The healing power of Indonesia.

Trở lại Indonesia vào giữa tháng 5, nhắn tin cho Vicky và cậu bạn Bali, chúng nó sửng sốt gật gù: ra là mày thích nước tao thật, ra là mày giữ lời hứa sẽ quay lại thật. Tiếc là không thăm được purwokerto hay bali trong đợt này, nhưng mà sẽ quay lại nữa mà, vội gì vội gì...

Ở Sài Gòn này!

"Anh đi cuối những ngày nghiêng ngả bão Biết đời mình mưa đã mát như em..." - Đinh Vũ Hoàng Nguyên -  Mình thực sự không muốn biến Sài Gòn thành một ông chồng, haha, một ông chồng mà vì lợi ích kinh tế cứ phải ở với nhau, vì muốn "ổn định" không dám chấp nhận sự thay đổi mà cứ phải dính lấy nhau, vì không ở với lão thì không biết ở với ai nữa nên vẫn chưa biến đi đâu được...trong khi sự thực là tình cảm không còn nhiều, hoặc là không còn tí gì =)) Sài Gòn là 5 năm tuổi trẻ rực rỡ của mình. Vậy và chỉ vậy. Nên là như thế. Ở Sài Gòn này, đặt 2 vé đi xem hòa nhạc cho 2 mẹ con, rồi mẹ phải đi công tác, lục hết nhà trên xóm dưới trên facebook cũng không kiếm ra được mống nào đi cùng. Các thể loại người yêu cũ mới ở HN hết. Thảo thì vừa thất tình, vẫn chưa làm lành với nhau sau đợt xa cách, thế đấy tình bạn 7 năm. Con chó Thủy thì vẫn stuck ở Mỹ, làm cô gái lọ lem hết tiền mấy năm mới dám về 1 lần, con Béo, Bông, Huy thì cứ ở HN,  Véo thì bận đi với gái, Mánh v

Những cơn mơ bỏ lại.

Khi ở trong trạng thái thức, não người đẻ ra ti tỉ những suy nghĩ. Phần đông trong chúng nó là bọn "tiêu cực, lặp đi lặp lại, vô nghĩa, thiếu sáng tạo...", nói chung là một bọn rất dở hơi. Để giết bọn này thì không dễ, nhưng vẫn có kha khá nhiều cách để đàn áp chúng nó. Viết ra, kể lể, bóc tách từng đứa một, chia để trị, giao cho con monkey mind một vài việc để làm, hay đơn giản nhất là khóc một trận trôi nhà trôi cửa. Khi rơi vào giấc ngủ thì mọi chuyện không đơn giản thế. Có một bộ phim, trong đó cậu bé nhân vật chính rất sợ đi ngủ, vì các giấc mơ trong khi ngủ của cậu qua hôm sau sẽ thành hiện thực. Ồ, nếu mà bộ phim đó đúng với một số người, thì hẳn là cuộc đời sẽ đóng sập lại và tối như hũ nút, nguyên chỉ có đi giải quyết hậu quả của những giấc mơ là đủ tâm thần phân liệt hết một kiếp người. Mà cũng không biết được, có vấn đề thì sẽ có cách giải quyết. đến lúc ấy nhân loại lại chế ra một chiếc máy thần kỳ như máy biến đổi giấc mơ của doraemon. trong "Tây Tạng hu

Equals - Ong vò vẽ vẫn bay vẫn bay.

"Theo động lực học, ong vò vẽ vốn không thể bay. Nhưng chúng không biết điều đó, chúng vẫn mặc sức bay" . Gần đây đọc thêm một chút về luân lý xã hội và luân lý tự nhiên trong essay của Nguyễn Lương Hải Khôi, viết về phủ đậy/phục hồi (RE/COVER), liên tưởng đến những lời anh nói về Freud, về phân tâm học khi ở bên nhau lần đầu tiên, liên tưởng đến những vật vã đấu tranh giữa những suy nghĩ nội tại của mình và lề lối ngoài xã hội kia suốt 22 năm, bỗng dưng mọi thứ trong người đột nhiên nát bét, vỡ vụn như một khối thủy tinh. Equals là câu chuyện của bất kỳ tình yêu nào đi ngược lại với những áp đặt của xã hội, mà cũng có thể là bất kỳ tình yêu nào cũng nhận ra vài điểm tương đồng. Đã trải qua thì có cơ hội để hiểu hơn, dễ đồng điệu hơn, nhưng cũng chưa chắc đã là một điều tốt. Bỗng dưng có một bộ phim tóm tắt toàn bộ 8 tháng tình yêu đầu của mình, cảm ơn biên kịch. Silas có thể sẽ không bao giờ có cảm xúc nữa, đó là niềm đau lớn nhất cho cả anh và Nia, không phải cái chết.

Tớ đã trở nên "vô thần" như thế nào?

Bây giờ là hơn 5h sáng. Trong vòng một thập kỷ qua thì ngoài những ngày đi chơi, đi hội thảo, đi làm cái gì mà cả tập thể nó dậy khiến mình phải dậy theo, còn lại chả bao giờ tự động dậy lúc 5h sáng (chính xác là 4h30 và vừa làm xong một việc như dở hơi). Từ lúc đi làm, giờ ngất range từ 8h tối đến 1h đêm, theo đó giờ dậy cũng xê xích khó kiểm soát. Nhân dịp vừa xem lại "Life of Pi", nhưng là lần đầu tiên xem hết, trọn vẹn không bớt khúc nào, thì phải bàng hoàng thốt ra là phim hay thật, hay đến mức không hiểu nổi sao mấy lần trước toàn bỏ dở. Ngoài những chi tiết đã được bàn nát bấy lâu, mình muốn bổ sung thêm rằng ở khúc cuối chắc chắn con hổ nó đã khóc đấy các bạn ạ. Không lẽ gì mà tác giả đặc tả cảnh ấy tận 2 lần và nhất quyết không quay góc chính diện đâu. Nhưng mà tả con hổ khóc thì nó cliche quá, trong cả một cái phim khó tin thì chẳng ai để ý đến một vài ý đồ khó tin cả, nên cho là đạo diễn khá thông minh hoặc kiểu làm phim nó phải thế mà mình không biết. Câu chu

Hội chứng thiên thần, và chuyện bộ ba bất khả thi.

Tôi mới nhắc đến hội chứng Williams gần đây, với một vài hồi tưởng về cuốn "Chàng Sumo không thể béo" của Eric Emmanuel. Sau khi đọc cuốn sách đó, bỏ qua các vấn đề bệnh lý, tôi cứ nghĩ mình mang trong mình mầm bệnh "thiên thần". "... n hững người Williams trưởng thành, khi vượt ra ngoài các hoạt động của trường học và gia đình, nếu bị cô lập sẽ dễ bị trầm cảm. Họ rất cần kết nối với người khác, tuy nhiên họ xử lý các tín hiệu xã hội không chính xác nên rất khó để duy trì mối quan hệ lâu dài..."(Vnexpress). Thêm nữa, người williams còn có biểu hiện tăng thính, có thính giác đặc biệt nhạy cảm, rất giống với chứng sợ tiếng động của tôi.  Nhưng tất nhiên, tôi quá ích kỷ để có thể trở thành một thiên sứ, và cũng chẳng đủ yêu thương để quan tâm tất cả mọi người. Sáng nay tôi gặp một cậu bé. Cậu vừa nhìn thấy tôi đã quấn lấy ôm chân không chịu buông. Cậu cười với tất cả mọi người và ôm tôi rất chặt, mặc cho mẹ cậu gọi lại nhiều lần. Cậu gợi nhớ cho tôi về c

Let's get "wow" in Indonesia (Part 2 - go back in time)

Rời Mt.Bromo và Surabaya, tôi leo lên chuyến tàu chiều đi Yogya. Chuyến này chỉ khoảng 4-5 tiếng, và vé tàu hạng Exekutiv đắt không kém gì vé máy bay, nhưng người dân Indo vẫn chuộng đi tàu, đi thử Lion Air một lần thì hiểu ngay lý do. Máy bay giá rẻ (tương đương Vietjet ở nhà), nhưng Vietjet còn êm ái chán, chuyên nghiệp chán, các hãng giá rẻ nội địa của Indo thì thật, như cái xe đò :'( Mua vé tàu ở Indo rất tiện, tất cả các convenience store đều là nơi bán vé tàu: Alfa mart, Indomaret... Nhưng phải mua trước ít nhất một ngày và nhân viên thì tất nhiên ko nói tiếng anh. Trừ phi mua vé hạng Ekonomi ngồi đau đít thì có thể ra thẳng ga mua, còn hầu hết đều phải đặt trước, mà phải đặt nhanh kẻo hết. Cái ghế tàu như một cái giường đơn, khá mềm mại và có cả chỗ để chân. Lúc đầu low-tech quá không biết cái gá chân đó có thể điều chỉnh tùy độ dài ngắn của chân, nên chân ngắn cứ phải ưỡn người ra gác, trông rất quằn quại. Cơm tàu. Mình đi chuyến 17-22h nên xác định ăn tối trên